Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 240: Lý Do

Tiếp đó những cô nương khác bổ sung thêm.
"Khi ấy sư huynh rất đẹp trai, còn đánh cờ mồm với thiên tài Mộc Cửu Nhật của ma giáo nữa."
"Đánh nhanh lắm, ngay cả trọng tài cũng không nhớ kịp.” "Ban đầu Mộc Cửu Nhật rất có lòng tin, nhưng không lâu sau đã bị sư huynh hù cho đầu đầy mồ hôi."
Ngu Quy Miểu, nàng lại không biết nói gì, chỉ có thể hô:
"Đúng a, đúng a! Sư huynh thắng rất uy phong đó!"
Sau đó năm người lại thay phiên miêu tả chuyện hôm đó, còn có trận đấu giữa Ngô Thanh Sách và Mộc Dao nữa.
"Khi ấy mọi người đều nghiêm túc xem tranh tài, cố gắng cải động Ngô sư huynh, nhưng ai biết bấy giờ..."
Ngu Quy Chủy nói được một nửa thì nhìn tỷ tỷ của mình, thấy tỷ tỷ gật đầu mới nói tiếp:
"Ai biết lúc này một tặc nhân Đại Huyền Sư xông ra, đánh về phía tỷ tỷ. Khi đó chúng ta căn bản không phản ứng kịp, may mà có sư huynh!” Nói đến đây, Ngu Quy Chủy hưng phấn khua chân múa tay, còn đặc biệt lôi kéo Ngu Quy Thủy nữa.
"Lúc ấy chỉ nghe sư huynh hô to một tiếng cẩn thận, cũng không chút do dự xoay người bảo hộ tỷ tỷ trong ngực."
Ngu Quy Chủy nghe tới chỗ này thì gương mặt đỏ lên, hồi tưởng lại khi đó.
khuỷu tay cường tráng, lồng ngực đầy đặn, hơn nữa âm thanh còn rất trầm ấm...
Trong lúc Ngu Quy Chủy dụng tâm diễn dịch, Vu Mạn Văn đã kinh ngạc tới cực điểm.
Chịu một chưởng của Đại Huyền Sư! ?
Việc này khiến trong nháy mắt Vu Mạn Văn nhớ tới Tiên Vũ Phục của đường chủ.
Thấy Vu Mạn Văn hết sức kinh ngạc, Ngu Quy Chủy lập tức hăng hái, vội nói:
"Lúc ấy chúng ta đều bị dọa sợ, sư huynh phun ra thật nhiều máu, khí tức cũng dần biến mất, nhưng ai biết vào lúc tông chủ muốn báo thù cho sư huynh thì huynh ấy đột nhiên sống lại!"
Ngu Quy Miểu thấy bản thân mà không nói sẽ không còn cơ hội mà nói nữa, vì thế cướp lười:
"Về sau tất cả mọi người đều nói, nếu không nhờ sư huynh còn sống, chính phái và ma giáo chắc chắn sẽ đánh nhau. Nói không chừng còn kết xuống tử thù, cho nên có thể nói sư huynh đã cứu vớt toàn bộ Phong Châu đó."
"Giang Bắc Nhiên trúng một chưởng của Đại Huyền Sư mà không chết, không ai thấy kỳ quái sao?"
Mặc dù Vu Mạn Văn biết Giang Bắc Nhiên có Tiên Vũ Phục nên không sao. Nhưng những người khác không biết, nếu liên lụy tới Thi đường chủ thì nàng phải chuẩn bị trước.
"Đương nhiên mọi người đều giật mình, bất quá về sau Quan tông chủ của Yểm Nguyệt tông đã giải thích, nói là vì lo sư huynh đoạt khôi thủ cờ vây sẽ bị người trong Ma giáo ám toán nên đã cho sư huynh một kiện bảo giáp, giúp sư huynh bảo mệnh."
"Thì ra là thế..."
Vu Mạn Văn chậm rãi gật đầu.
Nhưng rất nhanh nàng đã trầm tư, vì ban đầu nàng đã cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Giang Bắc Nhiên phải tham dự Thiếu Niên Hội lần này, việc này hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc của hắn.
Kết quả Yểm Nguyệt tông xảy ra chuyện lớn như thế, thật sự... có chút trùng hợp?
Cộng với việc Giang Bắc Nhiên từng hỏi mượn món pháp bảo hệ thể của đường chủ, nàng càng thấy kỳ quái hơn. Bây giờ lại nhờ vào pháp bảo mà hóa giải nguy cơ to, dù nhìn qua mọi thứ rất bình thường nhưng lại có quá nhiều chỗ trùng hợp.
Giang Bắc Nhiên này... quả nhiên không phải đệ tử ký danh bình thường a.
Thấy Vu hộ pháp sửng sốt, Ngu Quy Miểu bèn hỏi:
"Vu hộ pháp, không phải người cũng cảm thấy lần này sư huynh gây ra náo động rất lớn hả?"
"Ừm... Là tạo danh tiếng."
Trò chuyện về sư huynh xong, năm người nói về những chuyện còn lại cũng không quá hào hứng nữa. Bấy giờ hai mắt Phương Thu Dao đột nhiên sáng lên, đi tới sau lưng Vu Mạn Văn giúp nàng xoa bóp:
"Vu hộ pháp, ngài thật sự có con mắt tinh đời, trước khi sư huynh có danh tiếng đã để hắn làm thiết ấn cho chúng ta.” Nghe thế, Vu Mạn Văn cười nhẹ rồi đáp:
"Ta nhớ được lúc đó ngươi rất không vui mà."
Phương Thu Dao nghe xong thì không khỏi đỏ mặt, nhưng rất nhanh đã lòng nói:
"Khi đó ta chưa hiểu chuyện, hiện tại ta đã rõ nỗi khổ tâm của hộ pháp ngài."
Vu Mạn Văn nhắm mắt hưởng thụ, lắc đầu nói:
"Bất quá con mắt tinh đời cũng không phải ta."
Nói xong Vu Mạn Văn mở mắt nhìn Liễu Tử Câm một chút.
Đúng nha.
Lúc này Phương Thu Dao mới đột nhiên nhớ ra, người muốn tìm sư huynh chính là Tử Câm tỷ.
Liễu Tử Câm nghe xong cũng không đáp mà đổi đề tài:
"Sao đột nhiên Vu hộ pháp lại hỏi chuyện này, là sư huynh xảy ra chuyện gì sao?"
"A, không có."
Vu Mạn Văn lắc đầu:
"Ta chỉ thấy kỳ quái vì sao Giang Bắc Nhiên chưa về. Hiện tại nghe các ngươi nói xong ta cũng hiểu đôi chút.” "Hả! ?"
Năm gương mặt xinh đẹp lập tức vươn tới gần Vu Mạn Văn:
"Vu hộ pháp biết vì sao sư huynh không về cùng chúng ta ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận