Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 267: Diệp Phàm

Đối với dạng tôn nữ khống này, Giang Bắc Nhiên chắp tay đáp:
"Sắc đẹp của tiểu tư có thể nói là đệ nhất tử cổ chí kim, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Có thể nói là cười một cái là điên đảo chúng sinh.” "Ha ha ha ha ha."
Lục Dận Long nghe xong cực kỳ vui mừng:
"Tốt! Tốt cho một câu này. Bắc Nhiên quả nhiên tài hoa đầy mình a. Đến, vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi.” "Bẩm báo tông chủ, chúng ta nói tới chỗ Hoàng bang đã bị tiêu diệt.” "A đúng rồi, ngươi có cái nhìn gì khác sao?"
Hiện tại Giang Bắc Nhiên nào còn tâm tư lo cho Hoàng bang, chỉ hư hư thật thật phân tích vài câu rồi kết thúc đề tài này.
Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời xong, Lục Dận Long đột nhiên đổi tư thế ngồi:
"Vừa rồi khi Thanh Âm nói chuyện từ hôn, dường như ngươi rất khẩn trương a?"
Đậu xanh... Vẫn bị phát hiện à.
Không còn cách nào khác, dù sao chuyện vừa rồi quá bất ngờ, khiến Giang Bắc Nhiên không kịp điều chỉnh biểu lộ.
Bất quá nếu bị phát hiện, Giang Bắc Nhiên cũng chỉ có thể đáp:
"Vì đệ tử đã từng nghe qua loại chuyện này."
"Ồ? Là sao?"
"Cái này... Đệ tử không dám nói."
"Không sao, ta cho phép ngươi nói thoải mái."
Thấy nhiệm vụ không được phát động, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Gia tộc nhà gái cường thế từ hôn, cuối cùng khiến hai gia tộc trở mặt thành thù..."
Lục Dận Long nghe xong không những không giận mà còn cười:
"Ha ha ha ha, ngươi đúng là dám nghĩ dám nói. Không sai, nói rõ ngươi rất tin tưởng bản tọa, cho nên ngươi cảm thấy ta nên ngăn Thanh Âm từ hôn?"
"Đệ tử không dám, hôn nhân đại sự, đệ tử cũng cảm thấy vẫn nên để bản nhân tự quyết định mới tốt."
"Ta cũng nghĩ vậy, bất quá ngươi lo lắng như thế cũng không phải không có đạo lý. Dù sao trên Huyền Long đại lục này, phía bị từ hôn vẫn tương đối khó chịu, nhất là nhà trai bị nhà gái từ hôn lại càng khó chịu hơn. Chỉ là Diệp gia cùng Lục gia ta đời đời giao hảo, không nháo đến mức trở mặt thành thù."
Không đến mức cái rắm a... Lúc này người ta muốn đào cả mộ tổ tiên nhà ngươi rồi, còn không đến mức nào.
Đại khái là vì mở trúng kênh, Lục Dận Long uống một ngụm trà xong thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói tiếp:
"Kỳ thật ta đã nghe về Diệp Phàm của Diệp gia kia, chỉ nghe tên ta đã chẳng thích nổi, quá bình thường."
Bình thường! ? Dám nói tên của nhân vật chính là bình thường. Người ta động một ngón tay cũng đủ diệt của Quy Tâm tông rồi.
Lục Dận Long không biết Giang Bắc Nhiên đang mắng hắn tới máu chó đầy đầu nói tiếp:
"Về sau ta nghe nói tu vi của hắn trì trệ không tiến, càng cảm thấy hắn không xứng với Thanh Âm nhà ta. Vốn ta ta cũng không muốn thương tổn tình nghĩa hai nhà nên một mực không mở miệng. Hiện tại nếu Thanh Âm đã tự mình từ hôn, ta có gì mà không ủng hộ con bé.” "Sở dĩ nói với ngươi những điều này là vì thấy ngươi lo cho tông chúng ta, ta cũng vui. Nếu đệ tử nào của Quy Tâm tông cũng coi tông như nhà giống ngươi, Quy Tâm tông hẳn sẽ càng thêm phát triển.” "Nếu tông chủ nói thế, đệ tử cũng an tâm, chỉ là đệ tử có một chuyện hiếu kỳ, khu Giang Bắc... Có đại tộc nào họ Diệp sao?"
"A, Diệp gia không ở Giang Bắc, cũng không ở Giang Nam."
"Vậy..."
"Ở Lan Châu."
Lan Châu! ?
Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi chắp tay:
"Tông chủ thật sự giao hữu rộng rãi, có cả bằng hữu ở Lan Châu nữa.” Tuy nói Huyền Hoàng có thể nhẹ nhàng qua lại hai châu, nhưng đại đa số thời gian cường giả đều dùng để tu luyện, cho nên loại chuyện vặt liên lạc này đa phần đều để đệ tử làm.
Nhưng đối với tu vi đệ tử Huyền Giả, Huyền Sư mà nói, khoảng cách ở giữa hai châu phi thường xa vời, liên lạc giữ tình cảm phải trèo núi việt dã, thật sự rất bất tiện.
Cho nên đại đa số tông môn đều chỉ giữ vòng xã giao trong châu của mình, cũng dễ bồi đắp tình cảm hơn.
Khó trách con hàng này không để ý mà từ hôn... Xem ra là tình cảm phai nhạt a.
Cảm khái xong, Giang Bắc Nhiên thầm căng thẳng.
Vậy chẳng phải ta phải tới Lan Châu để tìm tên Diệp Phàm kia à. Đúng là đòi mạng...
Giang Bắc Nhiên sống ở nơi này đã năm năm nhưng chưa bao giờ rời khỏi Phong Châu, bây giờ một nhiệm vụ Thiên cấp nhảy ra, khiến hắn không thể không làm.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang thầm kêu khổ, Lục Dận Long như nhớ lại gì đó rồi nói:
"Chỉ là lão bằng hữu, không nhắc tới cũng được. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi về trước đi, nếu phát hiện ra gì nữa thì tùy thời đến báo."
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
Giang Bắc Nhiên rời đi Thiên Vân phong, không khỏi có chút thất lạc, nhiệm vụ Thiên cấp khiến hắn có chút bất an.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, khi ai đó khiến nhiệm vụ Địa cấp phát động, dù có chọn lựa chọn an toàn nhất cũng dễ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận