Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 472: Thuyết Phục Bất Thành

Tu Hoành Thịnh tùy ý để Càn Khôn giới qua một bên, ngồi thẳng người nói:
"Chuyện này lão phu vốn muốn cho tiểu bối không biết trời cao đất rộng các ngươi trả giá một chút, nhưng bây giờ nể mặt Ngô hiền chất, cộng với thành ý của các ngươi nên bỏ qua, lần sau sẽ không dễ như vậy nữa!” Lệ Phục Thành cùng Chu Quy Xán nghe xong thì ngạc nhiên, cùng nhau chắp tay nói:
"Đa tạ Tu tông chủ."
"La Hoằng, dẫn họ đi nhận người."
Tu Hoành Thịnh mở miệng nói.
"Vâng."
La Hoằng chắp tay đi tới trước mặt hai người:
"Đi theo ta."
Trước khi đi, Lệ Phục Thành và Chu Quy Xán vẫn không quên chắp tay với Ngô Thanh Sách:
"Lần này đa tạ huynh đài, ngày sau nhất định báo đáp."
Ngô Thanh Sách huơ tay nói:
"Ta cũng không làm gì, các ngươi không cần cám ơn ta, đều là Tu tông chủ khoan hồng độ lượng."
Nghe xong, con ngươi hai người đồng thời co lại, nhưng cố nhịn xuống nói:
"Ngô huynh nói đúng lắm."
Nói xong, lần nữa nói tiếng cám ơn Tu Hoành Thịnh rồi mới theo La Hoằng cùng đi nhận người.
Chờ đám Chu Quy Xán rời đi rồi, Ngô Thanh Sách mới chắp tay với Tu Hoành Thịnh nói:
"Đa tạ Tu tông chủ."
Tu Hoành Thịnh tất nhiên biết Ngô Thanh Sách tạ ơn cái gì, lập tức cười nói:
"Nếu không phải hiền chất, lão phu nhất định lột da hai hậu bối này, bất quá bây giờ đều xong rồi. Đi đi đi, chúng ta tiếp tục uống rượu."
"Vâng."
Uống rượu tới khuya, Tu Hoành Thịnh vốn định giữ Ngô Thanh Sách ở lại một đêm, nhưng Ngô Thanh Sách còn có chuyện quan trọng muốn làm, cho nên đã từ chối, đồng ý nhất định sẽ giúp Tu Hoành Thịnh chuyển lời cho đối cao nhân, sau đó nhận vật liệu rồi rời khỏi Mai Hoa tông.
Xuống núi, Ngô Thanh Sách đang huýt sáo thì thấy Huyết Ảnh Thú đang chạy tới.
"Ngô huynh xin dừng bước!"
Ngô Thanh Sách vừa chuẩn bị nhảy lên lưng Huyết Ảnh Thú thì nghe được tiếng hô truyền đến từ cách đó không xa.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Thanh Việt và Chu Quy Xán cùng đi tới, sau lưng là một thanh niên trên mặt có hai vết thương, hẳn là Hằng Minh Viễn trong miệng Cố Thanh Việt.
"Mấy vị tìm tại hạ có việc gì sao?"
Ngô Thanh Sách trấn an Huyết Ảnh Thú có chút táo bạo rồi nhìn về phía ba người hỏi.
Chu Quy Xán quen thuộc nhất với Ngô Thanh Sách thì dẫn đầu chắp tay nói:
"Vừa rồi ở Mai Hoa tông, đa tạ Ngô huynh trượng nghĩa mở miệng tương trợ, bằng không hôm nay chúng ta sẽ không thuận lợi như thế.” Chờ Chu Quy Xán nói xong, Hằng Minh Viễn cũng lập tức tiến tới trước một bước nói:
"Tại hạ Hằng Minh Viễn, đa tạ ân cứu mạng của Ngô huynh."
"Không sao, không sao."
Ngô Thanh Sách liên tục khoát tay:
"Chỉ là tiện tay thôi."
Lúc này Lệ Phục Thành mới mở miệng nói:
"Mặc kệ Ngô huynh nói thế nào, hôm nay chúng ta thật sự đã thiếu ngài một phần nhân tình lớn, ngày sau ổn thỏa sẽ tương báo."
"Được, được."
Ngô Thanh Sách huơ tay hai cái.
Khách sáo xong, Lệ Phục Thành nói tiếp:
"Trừ đáp tạ ra... Chúng ta còn một chuyến muốn nhờ Ngô huynh, nghe nói nhân phẩm Ngô huynh đoan chính, trọng nghĩa khinh tài, được chúng đệ tử Giang Bắc phong làm người đứng đầu Tứ quân tử, chúng ta thật sự bội phục."
"Chỉ là các bằng hữu nể tình mà thôi."
Loại khích lệ này Ngô Thanh Sách đã nghe quen, vì thế xe nhẹ đường xe đối đáp.
"Tin tưởng Ngô huynh hẳn cũng biết vì sao Phong Châu loạn lạc, nhưng Ngô huynh có từng nghĩ họa loạn này bắt nguồn từ đầu không?"
"Nghĩ tới a."
Ngô Thanh Sách gật đầu nói.
"A?"
Câu trả lời này của Ngô Thanh Sách khiến Lệ Phục Thành có chút không chuẩn bị kịp, hắn suy nghĩ một lát mới hỏi lại:
"Ngô huynh cảm thấy họa loạn này là bắt nguồn từ đâu?” "Không biết a."
"A?"
Lệ Phục Thành nhịn không được lau mồ hôi chảy ra trên trán.
"Không phải vừa rồi Ngô huynh nói đã nghĩ tới hả?"
"Đúng rồi, đã nghĩ tới.” "Nha..."
Mặc dù nghe qua có chút kỳ quái nhưng Lệ Phục Thành lại quay về chủ đề chính:
"Họa loạn này kỳ thật là vì..."
"Dừng."
Ngô Thanh Sách nâng tay phải lên nói:
"Ta không có hứng nghe mấy cái này, Cố huynh cứ nói thẳng đi.” Tiết tấu của Lệ Phục Thành bị xáo trộn, hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói thẳng:
"Phong Châu còn rất nhiều bách tính bị tông môn ức hiếp, ta tin với sự hiệp can nghĩa đảm của Ngô huynh ngài, tất nhiên lòng cũng hướng về bách tính Phong Châu, cho nên ta muốn mời ngài..."
"A, ta hiểu rồi, ngươi muốn mời ta cùng ngươi đả kích những tông môn ức hiếp bách tính đúng không?"
"Đúng thế."
Lệ Phục Thành gật đầu nói.
"Nói thật, ta cảm thấy những chuyện ngươi làm cũng không thay đổi được gì đâu.” Nói xong Ngô Thanh Sách đánh giá Cố Thanh Việt trước mắt một phen:
"Không biết hiện tại tu vi Cố huynh bực nào?"
"Đại Huyền Sư nhị giai."
Ngô Thanh Sách nghẹn họng có chút ngơ ngác, hắn tự nhận trong Phong Châu, trừ sư huynh bên ngoài, người cùng thế hệ không ai có tu vi cao hơn hắn, nhưng Cố Thanh Việt này nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn vậy mà đã là Đại Huyền Sư.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu tu vi Cố Thanh Việt chẳng ra sao thì đã chẳng nổi tiếng thế này, khiến chỉ cần hắn tùy tiện hỏi ai cũng biết được sự tích của đối phương.
Ngô Thanh Sách không buồn bực nữa mà chắp tay nói:
"Bội phục, bất quá dù Cố huynh thiên phú dị bẩm nhưng ngươi có từng nghĩ tới, chuyện ngươi làm bây giờ thật sự có thể thay đổi Phong Châu sao?"
Lệ Phục Thành nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Ta biết Ngô huynh cảm thấy những chuyện chúng ta làm là vô dụng nhưng xin ngươi tin ta, chuyện chúng ta làm nhất định có ý nghĩa, vì có một vị đại nhân mưu trí sâu xa dẫn dắt chúng ta đi tới bây giờ."
Mưu trí sâu xa? Có xa hơn sư huynh không?
Ngô Thanh Sách thầm khinh thường nghĩ, chắp tay hỏi:
"Không biết vị đại nhân mưu trí sâu xa kia họ tên là gì?"
"Xin thứ cho tại hạ không thể lộ ra, nhưng nếu Ngô huynh có thể gia nhập chúng ta, ta nhất định sẽ nhờ vị đại nhân kia hướng dẫn ngươi."
"Đa tạ Cố huynh ý tốt, nhưng ta cũng có mục tiêu và phương pháp của mình."
Nói xong, Ngô Thanh Sách nhảy lên lưng Huyết Ảnh Thú rồi chắp tay với Cố Thanh Việt:
"Cố huynh, sau này chúng ta còn gặp lại."
Nói xong thì cưỡi Huyết Ảnh Thú rời đi.
Cứ đi như thế?
Nhìn xem Huyết Ảnh Thú nhanh chóng khuất dạng, Lệ Phục Thành nháy mắt hai lần, hắn vốn muốn thuyết phục thêm nhưng chẳng ngờ đối phương đi đột ngột thế.
"Có lẽ hắn cũng là tín niệm riêng của mình a."
Lệ Phục Thành có chút đáng tiếc nói một câu.
Hắn vốn nghĩ, nếu có thể mời vị nhân tài mới nổi này tham gia vào Thiên Hạ hội, thực lực Thiên Hạ hội nhất định sẽ được nâng cao một bước. Nhưng nghĩ tới đêm nay đối phương thấy mình chật vật như thế, không muốn tham gia cũng là bình thường.
Lúc này, Chu Quy Xán tiến lên một bước nói:
"Đừng nóng vội, về sau vẫn còn cơ hội , chờ Ngô Thanh Sách biết chuyện chúng ta làm có ý nghĩa thế nào, hắn khẳng định sẽ gia nhập cùng chúng ta."
"Hy vọng là thế."
Lệ Phục Thành gật đầu.
"Ai, đều tại ta."
Hằng Minh Viễn thở dài:
"Nếu không phải ta bị bắt, khiến các ngươi gặp nhau dưới loại tình huống này, có lẽ kết quả cũng không như thế."
"Nói gì đó, nếu không vì quyết định sai lầm của ta, ngươi cũng đâu bị bắt.” Nói xong, Lệ Phục Thành vỗ vai Hằng Minh Viễn:
"Còn nhiều thời gian, bây giờ chuyện chúng ta nên làm là rút kinh nghiệm từ lần này. Đi thôi, mọi người đều đang đợi ngươi."
"Vâng."
Hằng Minh Viễn cảm động ôm quyền nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận