Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 597: Điều Tra Manh Mối

Lâm Du Nhạn nghe xong nhìn quanh phòng một chút, gật đầu nói:
"Cũng đáng với cái giá này."
Nói xong, nàng đưa một cái hầu bao cho Tiểu Thất nói:
"Cầm đi, dọc theo con đường này để ngươi sắp xếp."
Tiểu Thất vội khoát tay nói:
"Tẩu tử, không được, không được, có thể làm chút chuyện vì là vinh hạnh của ta, ngài..."
"Bớt nói nhảm, kêu ngươi cầm thì cứ cầm đi, nào có chuyện kêu ngươi làm việc lại không đưa tiền cho ngươi."
Nói tới vậy, Tiểu Thất cũng không chối từ nữa, cầm lấy hầu bao nói:
"Ai, đa tạ tẩu tử."
"Ừm, ngươi đi làm sự chính sự đi, ta ở đây chờ ngươi."
"Vâng, ngài chờ một lát, ta đi một chút là về."
Tiểu Thất nói xong thì rời đi.
Chờ cửa phòng đóng lại, khóe miệng Lâm Du Nhạn không khỏi từ từ giương lên, mấy tiếng đại tẩu kia khiến nàng lâng lâng muốn bay lên trời.
Dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn nha, nghe sớm chút cũng tốt.
Sau một hồi ngọt ngào, Lâm Du Nhạn lấy một khối lệnh bài ra:
"Sư huynh, chúng ta đến Phượng Song thành rồi."
Trước khi Tiểu Thất về sơn động, nàng đã tìm được một khối lệnh bài của Lâm gia và đưa cho sư huynh, cho nên lúc này đã có thể liên lạc từ xa.
Chỉ chốc lát sau, trong lệnh bài truyền ra thanh âm của Giang Bắc Nhiên.
"Được, mọi việc tiến triển thuận lợi chứ?"
Nghe xong, Lâm Du Nhạn bỗng có một loại cảm giác thật kỳ diệu, phải biết lệnh bài này chỉ có người Lâm gia mới có, mà anh trai và chị dâu nàng cũng thường dùng lệnh bài truyền đạt tình ý.
Bây giờ nghe thanh âm sư huynh phát ra từ lệnh bài khiến nàng cảm thấy cả hai như đã kết hôn.
Âm thanh của sư huynh nghe thật quá êm tai.
Lâm Du Nhạn cọ cọ mặt lên lệnh bài xong mới nói:
"Chúng ta vừa tới Phượng Song thành, Tiểu Thất đã đi tìm hiểu tin tức."
"Được, khi nào có tin mới lập tức liên hệ."
"Vâng."
Lâm Du Nhạn nhìn ánh sáng trên lệnh bài dần tan đi, lại cọ cọ mặt lên đó lần nữa, khóe miệng giương càng cao.
Mặt khác, Tiểu Thất cầm hầu bao rời khỏi tửu lâu, vào một hẻm nhỏ không người, phát hiện không ai theo sau mới lấy hầu bao ra.
Trong nháy mắt nhìn vào bên trong, Tiểu Thất cảm giác mắt bị lóe mù luôn rồi.
Trong hầu bao là hạt châu vàng và bạc, nhìn phẩm chất này, Tiểu Thất có thể xác định đổi ra được mấy ngàn lượng bạc. Số tiền này đừng nói cho mẹ hắn chuộc thân, dù mua lại cả Xuân Hoa lâu cũng xem như dư dả.
Đây... Đây chính là đại nhân vật sao?
….
"Này Tiểu Thất ca, đến Phượng Song sao không tới chào hỏi huynh đệ, nếu không ta đã an bài xong đại kiệu tám người khiêng tới đón ngươi a."
Trên cầu hình vòm, một hán tử vừa phất tay vừa chạy tới chỗ Tiểu Thất.
"Ha ha, Lực Cường huynh, giữa huynh đệ chúng ta nào có mấy chuyện hư hảo này. Kiệu tám người còn chẳng bằng chúng ta cùng uống tám chung Túy Hồng Trần nữa."
"Ha ha, nhất định phải, nhất định, chỉ cần Tiểu Thất ca muốn uống, Túy Hồng Trần có sẵn chờ đợi."
Thạch Lực Cường vừa nói vừa ôm Tiểu Thất một cái thật lực.
Ôm xong, Thạch Lực Cường mới buông ra Tiểu Thất ra và nói:
"Tiểu Thất ca, vội tìm ta như vậy là có chuyện gì a?"
"Tất nhiên có chuyện phát tài mới tới tìm ngươi."
Tiểu Thất nói xong thì trực tiếp đưa một lá bạc cho Thạch Lực Cường.
Thạch Lực Cường vội dùng tay bắt lấy, hắn cầm lá bạc xem qua một lần rồi nói:
"Sáng quá, bây giờ Thất ca ngươi xuất thủ ngày càng rộng rãi rồi."
"Giúp ta một việc, ta sẽ cho ngươi năm lá bạc thế này."
"Năm lá?"
Thạch Lực Cường trừng mắt, lập tức cau mày nói:
"Tiểu Thất ca là làm làm chuyện lớn?"
Chỉ cần sờ một chút là Thạch Lực Cường biết ngay giá trị giá trị lá bạc này. Vì thế vừa nghe mức thù lao, phản ứng đầu tiên của hắn không phải kinh hỉ mà cảm thấy sắp có chuyện lớn.
Dù sao cái giá này cho quá cao, đủ mua mấy mạng người.
"Đúng là đại sự nhưng bất quá không như ngươi nghĩ."
Tiểu Thất nói xong thì đưa mở tấm địa đồ mà Giang Bắc Nhiên cho mình ra để Thạch Lực Cường nhìn:
"Những nơi được đánh dấu trên đây chắc người cũng biết nhỉ."
Thạch Lực Cường nhìn lướt qua rồi đáp:
"Đây không phải những nơi có lời đồn về bí cảnh à.” "Không sai."
Tiểu Thất gật đầu một cái rồi chỉ về phía tây bắc của Phượng Song thành:
"Là nơi này, gần đây ngươi có thấy đại nhân vật nào tới đó? Hoặc thấy có ai chiến đấu không?” Thạch Lực Cường nhìn chằm chằm địa đồ rồi suy tư một lúc:
"Tuần trước hình như Xích Nhật giáo có cho mấy đám người tới, bất quá không biết có phải để tìm bí cảnh không."
"Có manh mối là tốt rồi, vậy phiền Lực Cường huynh giúp đỡ một chút, tra xem ở Ngũ Lý câu từng xảy ra chuyện gì.” Thạch Lực Cường nghe xong liền hiểu:
"Khó trách Tiểu Thất ca chịu chi lớn như vậy, hiện tại chắc ngài đã có đường rộng mà đi, chuyện người tu luyện cũng dám nhúng tay vào?"
"Kiếm miếng cơm ăn thôi, thế nào, Lực Cường huynh có giúp được không."
"Cái này... Tiểu Thất ca, ngươi cũng hiểu quy củ trong nghề của chúng ta, để ta suy nghĩ thêm được không?"
Năm lá bạc, nếu chỉ dùng để điều tra người bình thường còn được, nhưng đụng tới người tu luyện, Thạch Lực Cường có chút do dự. Dù hắn chỉ là người bình thường, xem như được hoan nghênh một chút, nhưng nếu chọc phải người tu luyện, chỉ sợ xui xẻo hậu quả là toàn gia bị diệt a. nhưng chính là bị toàn diệt hạ tràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận