Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 798: Chiêu Bài Sống (2)

"Được rồi."
Nam tử áo xanh cầm viên thuốc đưa lên mũi ngửi, biểu lộ có chút tiếc nuối nói:
"Phùng gia, Tuyết Thiềm Hoàn thiếu hai vị dược tài, nhiều nhất chỉ tính là... Hạ phẩm."
"Con mẹ nó !"
Huyền Hoàng gầm lên một tiếng:
"Dám lừa lão tử!"
Mắng người xong, Huyền Hoàng lần nữa thu hồi hộp, nói với nam tử áo xanh:
"Cám ơn, lần sau mời ngươi đi uống rượu."
"Phùng gia khách khí rồi, về sau ngài tới nhiều hơn là được."
"Được rồi, đi trước một bước."
Huyền Hoàng nhìn nam tử áo xanh, chắp tay một cái rồi rời khỏi.
Nhân viên ở huyền phường Thi gia rất biết tiếp khách, bình thường đều vô cùng khách khí nên có được không ít thanh danh tốt.
Mà trong Tứ Quý Xuân này, nổi danh nhất chính là Nhất Bả Trảo - Kế Tử Thạch. Người này có hai chỗ đặc thù chính, một là khi bốc dược, hắn nắm chắc phân lượng một cách cực kỳ tinh chuẩn, một tiền là một tiền, một túm là một túm, sẽ không nhiều ít của ngươi dù chỉ là một chút.
Hai là khứu giác của hắn cực kỳ mẫn cảm, nếu là dược liệu, hắn chỉ cần vừa ngửi chút là đoán được thời gian tồn tại của dược liệu, nếu là đan dược, hắn vừa ngửi là biết phẩm chất và nguyên liệu chế thành.
Với hai loại bản lĩnh này, Kế Tử Thạch nghiễm nhiên trở thành chiêu bài sống của Tứ Quý Xuân, không ít cường giả đều vì nghe thanh danh của hắn mà đến, mời hắn đánh giá một ít dược liệu hoặc đan dược.
Hôm nay, Giang Bắc Nhiên cũng tới đây vì người này.
Hai ngày sau, ở Hằng Nhã trai.
Giang Bắc Nhiên đóng quyển trục lại rồi mở miệng nói:
"Chương trình học hôm nay kết thúc."
Cao Lan Văn thở phào nhẹ nhõm, hành lễ:
"Đa tạ Giang đại sư."
Từ sau ngày được khen, Cao Lan Văn càng có thêm lòng tin cho việc học tập. Tuy quá trình học vẫn vất vả như cũ nhưng nàng không còn e dè nữa, tốc độ cũng tăng tiến rõ rệt.
Cho nên, nàng lại càng thêm tôn kính Giang Bắc Nhiên.
"A đúng rồi, ta muốn mượn người một người."
"Ai?"
"Liễu Vi Ninh."
"Ninh Ninh?"
Cao Lan Văn hơi kinh ngạc:
"Ngươi muốn mượn nha đầu này làm cái gì?"
"Đi Bích Tiêu hội, tới Kim Đỉnh đảo một chuyến."
Bích Tiêu hội, Kim Đỉnh đảo.
Cao Lan Văn nghe xong thì sửng sốt nửa khắc mới cả kinh nói:
"Ngươi là nói Kim Đỉnh đảo chỉ có tu vi dưới Huyền Hoàng mới có thể vào được à?"
"Đúng vậy."
"Cái này..."
Cao Lan Văn kỳ quái trừng mắt nói:
"Nhưng Ninh Ninh bất quá chỉ là Đại Huyền Sư mà thôi, đi thì giúp được gì chứ?"
"Năng lực cảm giác ngọc của nàng rất hữu dụng, về phần an toàn, tự sẽ có người bảo hộ nàng chu toàn, ngươi có thể yên tâm."
Khi Giang Bắc Nhiên bắt đầu tìm kiếm nhân tuyển thích hợp thì Liễu Vi Ninh đã nằm đầu danh sách. Ngay cả ngọc trong Càn Khôn giới mà nha đầu này cũng cảm giác được thì đừng nói tới những nơi khác. Cho nên dẫn nàng theo chẳng khác nào có máy dò ngọc hình người cả.
"Giang đại sư đã nói vậy, dĩ nhiên không có vấn đề gì nữa rồi, nhưng còn phải xem Ninh Ninh có chịu không nữa."
"Tất nhiên rồi, lần này ta muốn hỏi ý sư phục nàng là ngươi trước. Nếu không có vấn đề gì, ta mới đi tìm nàng."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người đi xuống lầu.
"Giang đại sư!"
Cao Lan Văn đột nhiên hô lên một tiếng.
"Chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên dừng bước lại hỏi.
Cao Lan Văn hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi:
"Bích Tiêu hội, có... có gì cần ta hỗ trợ không?"
"Không có."
Trả lời xong Giang Bắc Nhiên đi xuống lầu.
"Hít... Hô..."
Hít thở sâu một hơi, Cao Lan Văn nắm chặt hai tay thầm nghĩ:
"Không tức giận... Không tức giận... Không phải hắn khinh thường ta mà đây là bản tính của hắn, không tức giận, ta không tức giận..."
Giang Bắc Nhiên đi vào đại sảnh lầu một, không cần hắn đi tìm, âm thanh quen thuộc đã vang lên.
"Tiên sinh ! nhanh cho ta sờ sờ đi, cho ta sờ sờ, cho ta sờ sờ!"
Giang Bắc Nhiên ném Hồng Hộc Ngọc cho Liễu Vi Ninh.
"Cùng ta đi tới một nơi, có đi không?"
Liễu Vi Ninh nhận lấy Hồng Hộc Ngọc, cọ xát lên mặt rồi hỏi:
"Có thể sờ ngọc mỗi ngày chứ?"
"Có thể."
"Đi!"
"Được."
Sau khi chọn được người cuối cùng là Liễu Vi Ninh, rốt cuộc đội hình Mộng Chi Đội của Thi gia đã hoàn thành.
Trong đêm, Giang Bắc Nhiên trở lại phòng nhỏ trong Vạn Hoa cốc, Giang Bắc Nhiên ném danh sách ứng viên cho Thi Gia Mộ:
"Danh sách ta chọn xong rồi, có kéo thêm vài người khác vào đội, số còn thiếu ngươi tự chọn đi."
"Nhanh như vậy?"
Thi Gia Mộ dung hai tay cầm lấy danh sách, lật xem.
"Ừm... ?"
"Hử! ?"
"Hửm! ?"
Thi Gia Mộ càng xem càng khó hiểu, cuối cùng nhịn không được đứng lên hỏi:
"Đại thúc, ngươi xác định không phải đang nói đùa?"
"Không có."
Giang Bắc Nhiên vừa pha trà vừa đáp.
"Nhưng... dù ngươi nói đoạt bảo mới là mục đích chính, nhưng cũng không nên... Không đến mức dẫn một đám Đại Huyền Sư lên đảo chứ? Vạn nhất phải chiến đấu thì làm sao bây giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận