Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 744: Tịch Hỏa Thần Thú (3)

Giang Bắc Nhiên không có trả lời, tiến tới vươn tay gãi lên bờm đỏ của một con, vừa gãi vừa nói với Thi Hoằng Phương:
"Nhưng ta học nghệ không tinh, có chút sợ làm chúng bị thương a."
"Không sao."
Thi Hoằng Phương khoát khoát tay:
"Là người chắc chắn sẽ có lúc thất thủ, đến lúc đó để ta đi thưa chuyện với gia gia là được."
"Vậy xin cảm tạ tiền bối."
Giang Bắc Nhiên lần nữa chắp tay với Thi Hoằng Phương, nở nụ cười với hai dị thú:
"Đợi lát nữa ngươi cần phải ngoan ngoãn phối hợp a, bằng không chỉ cần ta lệch tay một phát, chỉ sợ sẽ cắt hỏng chỗ nào đó của ngươi đấy.” Lúc này, hai chân dị thú có chút mềm nhũn, chủ nhân vừa nói vậy là sao?
Nếu tiểu tử quê mùa này có lỡ tay giết chúng thì hắn cũng chẳng sao à.
Cả hai nuốt nước bọt, càng nghĩ càng hoảng, miệng run run.
Một con run rẩy nói:
"Cái này... Lần này, sao... . làm sao bây giờ?"
Nói xong thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi... Không lẽ ngươi thật sự nghe hiểu chúng ta đang nói gì à?” Nhưng Giang Bắc Nhiên không đáp, leo lên xe.
Lúc này hai dị thú nào dám dọa Giang Bắc Nhiên nữa, chúng bị hù tới hai chân run cầm cập a.
"Đi."
Nghe chủ nhân ra lệnh, dù chân vẫn rung nhưng cả hai cố gắng chống đỡ mà chạy đi.
Hai dị thú một đường tiến vào Linh Lung phường, lúc Giang Bắc Nhiên xuống xe, hai dị thú bị hù tới run cầm cập, không nhịn được mà tranh nhau nói:
"Vị công tử này, ta biết ngài có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu thú, đừng giết chúng ta a. Nếu được thì sừng cũng đừng cưa nữa. Chúng ta biết sai rồi, thật đó."
Con còn lại thì hô:
"Đều là nó nói muốn dọa ngài, ta thật không ý này a, ngài..."
“Này! Ngươi nói vậy là sao! Rõ ràng ngươi cũng nói muốn dọa hắn mà."
"Không phải ta chỉ hùa theo ngươi thôi sao."
"Ta đâm chết ngươi bây giờ!"
"Chờ một chút , chờ một chút..... người ta đi rồi, chúng ta còn ở lại chỗ này đấu đá làm gì.” Nghe xong, dị thú vội vàng quay đầu nhìn lại thì phát hiện quả nhiên Giang Bắc Nhiên đã đi xa.
"Lần này xong rồi."
Nó tuyệt vọng hô lên một tiếng, sau đó mắt lộ ra toa hung quang, nhìn về phía một tên khác hô:
"Ngươi, tên phản đồ, vậy mà dám nói là ta làm! Ta đâm chết ngươi!"
"Vốn là ngươi nói mà!"
Người đánh xe thấy hai dị thú bỗng nóng nảy thì vội ngăn lại:
"Mau dừng lại, mau dừng lại, đều muốn ăn roi đúng không?"
Bây giờ cả hai đã lâm vào đường cùng, điên cuồng muốn đâm chết nhau thì làm gì còn quản người đánh xe nói gì, lập tức ra sức với con còn lại.
"Tê..."
Người lái xe thấy bản thân không nói được thì lập tức thấy kỳ quái.
Bình thường hai con súc sinh này rất nghe lời mà, hôm nay là sao? Chẳng lẽ tự nhiên nghe không hiểu nữa?” Mắt hai dị thú sắp đánh nhau tới máu chảy đầu rơi, người đánh xe vội nâng roi pháp bảo lên đánh, nhưng vẫn chẳng ngăn được.
Mắt thấy mọi chuyện diễn ra ngày càng quyết liệt, người đánh xe vừa tính đi gọi người hỗ trợ thì thấy một đạo hắc ảnh rơi xuống từ giữa không trung.
"Dừng lại."
Nghe được tiếng quát của người vừa tới, dị thú lắc người một phen, dùng ánh mắt e ngại nhìn về phía người kia, động cũng không dám động.
Thấy rõ người đến là ai, người đánh xe vội hành lễ:
"Bái kiến phảng chủ!"
"Không cần đa lễ."
Đối phương khoát tay rồi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên vừa rời đi.
"Quả nhiên tử này có chút bản lĩnh cổ quái, cũng không biết còn bao nhiêu khả năng nữa mà chưa lấy ra dùng. Nhớ biểu hiện cho tốt vào, đừng làm ta quá thất vọng đó."
Một bên khác, Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Hoằng Phương tiến vào Hằng Nhã trai.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên rất không muốn nhưng không còn cách nào khác, Thi Hoằng Phương thật sự rất thích tới đây, kéo cũng kéo không nổi.
"Ngọc! Ngọc đến rồi!"
Lúc này, phía trên lầu hai vang lên tiếng reo hò. Cùng lúc đó, nữ hài ngày hôm qua lập tức vọt xuống.
"Cao quán trưởng, lần triển lãm linh thạch này người đã hao tổn nhiều tâm trí rồi. Cha ta rất xem trọng hội giao lưu, đến lúc đó hẳn sẽ mời không ít danh lưu đến, ngài nhìn xem, có còn thiếu... Cao quán trưởng, Cao quán trưởng?"
Theo ánh mắt Cao Lan Văn, Thi Hoằng Phương phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên.
"Cao quán trưởng."
Thi Hoằng Phương huơ tay trước mắt Cao Lan Văn mà hô.
Lúc này Cao Lan Văn mới kịp phản ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi:
"Chuyện gì?"
"Ta nói..."
Thi Hoằng Phương suy nghĩ một chút vẫn không biết nên nói gì:
"Cao quán trưởng vẫn còn tức Giang Bắc Nhiên?"
"Hắn? Hắn chưa đủ tư cách để ta tức."
Cao Lan Văn khinh thường.
"Được rồi, Cao quán trưởng đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với hắn làm gì, về sau các ngươi hẳn sẽ phải hợp tác trong nhiều chuyện đó."
"Hợp tác? Với hắn?"
Cao Lan Văn ngây ra một lúc:
"Ta và hắn thì có gì mà hợp tác chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận