Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 252: Uống Trà

"Nếu ta không tra được thì nói chuyện với cha ngươi kiểu gì? Ta có mấy cái mạng để trêu đùa giáo chủ ma giáo?” "Nhưng... đến cùng ngươi điều tra được cái gì rồi?"
"Đi vào trước lại nói."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi vào phòng Mộc Dao, nhưng bị Mộc Dao ngăn cản.
Giang Bắc Nhiên có chút không hiểu nhìn về phía nàng:
"Thế nào?"
"Một đại nam nhân như ngươi sao có thể tùy tiện vào gian phòng của nữ tử."
"A, vậy ngươi đến phòng ta?"
Giang Bắc Nhiên chỉ vào phòng mình.
"Không biết liêm sỉ!"
Mộc Dao đỏ mặt hô.
"Không ngờ ngươi vẫn rất truyền thống, vậy làm sao bây giờ, đây là tin tức cơ mật, cũng không thể đứng ngoài hành lang nói được?"
Mộc Dao suy tư một hồi, cuối cùng vẫn chừa ra một đường:
"Hừ! Ta là vì đại cục mới để ngươi vào, cấm ngươi làm loạn!”
"Ta chỉ là Luyện Khí ngũ giai, có thể làm gì được ngươi, ngươi mới là đừng làm loạn với ta đó."
"Ai muốn làm loạn với ngươi!"
Mộc Dao kích động la lớn.
Bởi vì kêu quá lớn nên khách nhân trong phòng nhao nhao ra xem, Mộc Dao xấu hổ vội vào phòng đóng sầm cửa lại.
"Tiên sinh, uống trà."
Giang Bắc Nhiên vào phòng xong, vừa đặt mông ngồi xuống đã nhận được ly trà do Khổng Thiên Thiên đưa tới.
"Trà trong tiệm khó uống quá, lấy của ta đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy một cái hộp từ Càn Khôn đưa cho nàng.
"Vâng."
Khổng Thiên Thiên nhận hộp trà, lập tức chạy đi ngâm.
Lúc này trên mặt Mộc Dao vẫn còn chút đỏ, nàng ngồi xuống đối diện.
Giang Bắc Nhiên không nhìn nàng, nói hết chân tướng cho nàng nghe. Chỉ che giấu mỗi tin này là Tam công tử Huyết Viêm giáo nói cho hắn, đổi lại là một vị bằng hữu.
Mộc Dao nghe xong rất kinh ngạc, lập tức hỏi:
"Ngươi nói xem, đến tột cùng vị bằng hữu này là ai? Sao ngươi biết những tin hắn nói là thật hay giả?” "Tên của hắn, ta không tiện nói cho ngươi, tóm lại ngươi cứ báo cho cha ngươi là được.” "Thế nhưng..."
Mộc Dao vừa tính từ chối thì hai mắt xoay tròn, cảm thấy vừa vặn để cha lớn thấy năng lực tên này kém cỏi thế nào.
Hì hì.
"Tốt, vậy hiện tại ta đi báo cho cha lớn."
Ma giáo ma giáo, chính phái có phương thức liên lạc của chính phái. Hắn đã sớm truyền tin cho Quan Thập An, lúc này đang chờ trả lời.
Đợi mãi đến buổi trưa, một con chim màu trắng bay vào phòng Giang Bắc Nhiên, cắp theo một tờ giấy nhỏ.
Đây là Tín Sứ Điểu của Yểm Nguyệt tông, Lan Lưu.
Đây là cách truyền tin từ xa duy nhất trên đại lục, mỗi tông sẽ nuôi Tín Sứ Điểu của riêng mình. Trên cơ bản đều là các loại chim có thân thể nhỏ nhắn, tốc độ nhanh.
Con Lan Lưu này là do Quan Thập An đưa cho Giang Bắc Nhiên lúc xuất phát để tiện bề liên lạc. Nếu không Giang Bắc Nhiên phải tới phân đà gần nhất của Yểm Nguyệt tông để truyền tin.
Giang Bắc Nhiên mở giấy ra, xem hết nội dung thì có chút sửng sốt, vì nội dung trên đó là kêu hắn chờ ở trấn, ban đêm đối phương sẽ tới.
Giang Bắc Nhiên đọc xong không khỏi cảm khái Huyền Tông đúng là trâu bò, dị thú muốn chạy cũng phải chạy vài ngày mà đối phương thích tới là tới.
Bất quá Quan Thập An vẫn tương đối dễ nói chuyện, cho nên Giang Bắc Nhiên không có gì khó chịu, cứ đợi vị đại lão này đến là được.
… "Tiểu tiểu hướng nhi hà túc đạo ! ".
Trong phòng, Khổng Thiên Thiên hát xong một câu, từ mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
"Hát tiểu điều nhi không cần chú ý chữ nhọn. Mặt khác, ngươi phát âm không đúng lắm, ngươi nghe nè."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì hát lại câu vừa rồi một lần.
"Êm tai, êm tai!"
Khổng Thiên Thiên hung hăng vỗ tay.
Giang Bắc Nhiên uống miếng nước rồi nói:
"Kêu ngươi học chứ không kêu ngươi nghe, hát lại một lần."
"Vâng ! ".
Vào lúc Khổng Thiên Thiên chuẩn bị hát thì cửa phòng phanh một tiếng được mở ra.
"Cha ngươi hồi âm rồi sao?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Mộc Dao mà hỏi.
"Không nói với ngươi!"
Mộc Dao nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ nói.
"Cho nên vẫn chưa có hồi âm. Đã sắp tới giờ Mão rồi, xem ra Ân giáo chủ là bề bộn nhiều việc a."
"Hừ!"
Chưa có trở về Giang Bắc Nhiên mà nói, Mộc Dao ngồi tại bên cạnh bàn không nói một lời.
Lúc này Khổng Thiên Thiên đã pha tốt trà, nàng đưa cho Mộc Dao:
"Sư tỷ, mời uống trà."
Thấy Giang Bắc Nhiên không nhìn mình, Mộc Dao nhận chén trà vụng trộm uống một ngụm.
"Hô ! ".
Mộc Dao cảm nhận được hương vị hạt dẻ nồng đậm trong miệng thì a một hơi, cảm thấy ngay cả tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Sao lúc nào gia hỏa này cũng có thể lấy ra đồ tốt... Biết hưởng thụ hơn cha nàng nữa.
Trong lúc Mộc Dao chuẩn bị vụng trộm hớp ngụm trà thứ hai, Giang Bắc Nhiên đột nhiên quay đầu:
"Đi thôi."
Mộc Dao bị hù tới hớp vội, sau đó bèn thè lưỡi thở không ngừng như chú cún con.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Giang Bắc Nhiên nhìn hành vi kỳ quặc của Mộc Dao bèn hỏi.
"Không có... Không có gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận