Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 782: Không Ngoan Hôm Sau Không Cho Sờ Nữa

"Được! Ta chờ ngươi!"
Lục Dương Vũ nói xong thì quay đầu lại, tinh chuẩn va vào lòng một vị thị nữ.
"Ôi nha, thật có lỗi, ta không nhìn đường, đụng phải ngươi rồi."
Sau đó lại thuận thế cọ cọ ngực thị nữ hai lần rồi ngẩng đầu liên tục nói xin lỗi.
Một màn này rơi vào mắt Giang Bắc Nhiên, hắn cười khổ lắc đầu, đóng cửa sổ lại.
Thấy Giang Bắc Nhiên không rời đi ngay, không hiểu sao Cao Lan Văn có chút cao hứng, tiếp tục cầm sách lên đọc.
Ước chừng sau một nén nhang, Giang Bắc Nhiên trả lời mấy câu hỏi của Cao Lan Văn rồi nói:
"Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngươi xem thêm Âm Độn cục đi, nhớ kỹ đừng học vẹt. Kỳ Môn Độn Giáp có quy luật của riêng nó, chỉ cần ngươi thăm dò ra những quy luật này, ngươi mới có thể chân chính sử dụng chúng, học bằng cách nhớ là vô dụng."
"Ta đã biết."
Cao Lan Văn gật gật đầu rồi nhìn Giang Bắc Nhiên đi xuống dưới lầu.
"Kết thúc rồi?"
Dưới bậc thang, Thi Hoằng Phương ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ừm, chương trình học hôm nay kết thúc rồi."
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên lại nhỏ giọng bổ sung:
"Hôm nay dạy Tứ Phương Trận, ta tin Thi tiền bối đã nhớ kỹ."
"Yên tâm, yên tâm."
Thi Hoằng Phương cười lớn nhẹ gật đầu.
"Vậy vãn bối trước hết cáo từ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chắp tay một cái, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút."
Thi Hoằng Phương đột nhiên hô lên.
"Tiền bối còn có việc gì?"
Giang Bắc Nhiên quay người hỏi.
"Cái này cho ngươi."
Thi Hoằng Phương cầm một cái hộp ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên.
Cái hộp vừa đập vào mắt, Giang Bắc Nhiên đã cảm thấy vô cùng quen thuộc. Vì ở Quy Tâm tông hắn đã gặp qua cái hộp này rồi, bên trong là Địa Tạng Chân Tinh.
Thấy Giang Bắc Nhiên không nhận lấy, Thi Hoằng Phương mới mở miệng nói:
"Ta nói rồi, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cầm đi."
Chờ trong chốc lát, xác định hệ thống không nhắc nhở, Giang Bắc Nhiên mới nhận lấy cái hộp.
"Đa tạ Thi tiền bối."
"Không cần khách khí, lão tổ tông cũng rất hài lòng với biểu hiện của ngươi. Đây là thứ ngươi nên được nhận. Được, ta đi lên trước."
Thi Hoằng Phương nói xong thì chậm rãi đi lên lầu hai.
"Đại sư! Để cho ta sờ sờ ngọc, để cho ta sờ sờ ngọc!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị bước ra khỏi Hằng Nhã trai, Liễu Vi Ninh bỗng xông tới.
"Cầm lấy đi."
Giang Bắc Nhiên lấy Hồng Hộc Ngọc từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Liễu Vi Ninh.
Từ triệt để nhớ thương lên khối kia Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc đằng sau, Giang Bắc Nhiên đối với Liễu Vi Ninh liền hào phóng một chút, dù sao chính là nhìn xem nha, lại sẽ không rơi một miếng thịt.
Mà Liễu Vi Ninh cũng là không hiểu đặc biệt ưa thích Hồng Hộc Ngọc, thật giống như có nghiện một dạng, mỗi ngày đều muốn tới sờ một chút.
Liễu Vi Ninh cọ cọ mặt lên Hồng Hộc Ngọc, lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, móc Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc đã sớm chuẩn bị đã chuẩn bị xong từ trong ngực ra và hô:
"Đại sư! Ngươi đổi với ta đi, đổi đi mà!"
Giang Bắc Nhiên nhìn hữu Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc đã sớm như lão bằng hữu của mình, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Luận về giá trị, dù Hồng Hộc Ngọc có giá trị rất cao nhưng tác dụng chủ yếu của nó là để phụ trợ cho việc tu luyện, giúp người tu luyện không tẩu hỏa nhập ma, chỉ có tác dụng với tà tu mà thôi.
Đối với đa số người tu luyện mà nói, so với Vương Đạo chi khí, Hồng Hộc Ngọc thật sự có giá trị không quá cao.
Cho nên, nếu Giang Bắc Nhiên thật sự đổi với Liễu Vi Ninh, khẳng định sẽ chọc đến phiền toái không cần thiết.
Về phần Thi Hoằng Phương từng nói trao đổi đồng giá, không phải Giang Bắc Nhiên chưa từng nghĩ tới, nhưng thứ có thể ngang tầm với Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc, Giang Bắc Nhiên không nỡ lấy ra.
Vì trong tận sâu đáy lòng hắn, hắn vẫn muốn có không khối Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc này hơn.
Dù sao đồ chùa vẫn khiến người ta vui vẻ hơn.
Mà Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc vẫn nằm trong tay Liễu Vi Ninh, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội thì sao?
"Không đổi."
Liễu Vi Ninh thấy đại sư lại lắc đầu thì không khỏi thờ dài, tiếp tục cọ mặt lên Hồng Hộc Ngọc.
Nàng thật sự rất thích, rất thích khối ngọc này, mỗi lần sờ vào nó, nàng đều thấy thập phần dễ chịu, cứ như nằm trong lòng mẹ vậy.
"Được rồi, hôm nay ta có việc, chỉ tới đây thôi.” Nói xong, Giang Bắc Nhiên lấy lại Hồng Hộc Ngọc từ tay Liễu Vi Ninh rồi rời đi.
"Đại sư! Để ta sờ một hồi đi, lại để ta sờ một hồi đi."
Liễu Vi Ninh đuổi theo hô lên.
"Không ngoan, mai không cho sờ nữa."
Giang Bắc Nhiên vừa nói xong, Liễu Vi Ninh lập tức dừng bước, cứ như vậy đứng ngơ ngác nhìn Giang Bắc Nhiên, chỉ thiếu không chảy nước miếng mà thôi.
Giang Bắc Nhiên tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới Thái Ất quán.
Bây giờ, trên cơ bản Giang Bắc Nhiên đi khắp nơi ở Linh Lung phường thông suốt không trở ngại, mặc kệ thủ vệ của quán nào cũng không cản hắn lại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận