Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 425: Gặp Lại Sư Huynh

Giang Bắc Nhiên nhảy khỏi mây, hắn đi thẳng đến Tề Vân phong, biết được tông chủ không ở trong phủ, cơ mà ban đêm sẽ về.
Nếu tông chủ không có ở đây, Giang Bắc Nhiên có thể tới sau núi một chuyến. Gần đây hắn bận rộn chính vụ, chưa quay về lần nào, cũng không biết các tiểu khả ái thế nào rồi.
Giang Bắc Nhiên tiến vào Tử Trúc uyển, dò xét bốn phía xong mới hài lòng nhẹ gật đầu. Dù hắn không ở đây, Thanh Hoan cũng quản lý nơi này ngay ngắn rõ ràng, thậm chí còn sạch hơn khi hắn còn ở nữa.
Giang Bắc Nhiên đẩy cửa đại viện ra, tiến vào cầm một cái vò màu xám lên, cẩn thận từng li từng tí mở ra, một con bò cạp màu nâu xanh lớn chừng bàn tay chui ra ngoài, ngó dáo dác xung quanh.
"Bò cạp, gần đây ngươi khỏe chứ."
Giang Bắc Nhiên dùng một ngón tay vuốt ve trán Biển Thạch Hạt hai lần.
Biển Thạch Hạt đầu tiên là có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, nó duỗi cái càng thân mật kẹp kẹp ngón tay Giang Bắc Nhiên.
"Không tệ không tệ, cái càng nhỏ này đã mập lên rồi, tối tới ba ba kiểm tra thân thể cho ngươi ha."
Giang Bắc Nhiên đóng vò lại, đi thăm tiểu khả ái tiếp theo.
Sau khi xác định tất cả tiểu khả ái đều được nuôi thành trắng trắng mập mập, Giang Bắc Nhiên mới hài lòng đi tới tiểu viện, rồi qua vườn hoa bên cạnh.
Giang Bắc Nhiên nhìn những hạt sương còn sót lại trên cánh hoa, liền biết Thanh Hoan hẳn vừa mới tưới nước cho nó.
Giang Bắc Nhiên nhìn đóa Thanh Loan Hoa tiên diễm trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút ngứa tay, muốn hái hai đóa đi tới phòng luyện đan.
Hai tháng này, Giang Bắc Nhiên trầm mê trong việc cải tạo quốc gia, không đụng được tới mấy việc tu luyện. Bây giờ nhìn hỏa diễm cháy hừng hực dưới đan lô, Giang Bắc Nhiên quyết định dù sau này nghiện làm hoàng đế, hắn cũng không thể quên mấy sở thích khác.
Dù sao hiện tại triều đình sự tình đã không sai biệt lắm an bài thỏa đáng, mỗi ngày tảo triều cũng là nghe chút không đau không ngứa tin tức, hoàn toàn không cần thiết mỗi ngày đều triều.
Hiện tại trọng điểm vẫn là ở chỗ làm sao đem thế gia giải quyết cho, chỉ cần giải quyết bọn hắn, Giang Bắc Nhiên màu đỏ kế hoạch liền có thể hoàn toàn tiến vào quỹ đạo chính.
Theo mùi thuốc bay ra khỏi lô đỉnh, Giang Bắc Nhiên lấy bốn viên Định Linh Đan ra, tiện tay dùng một viên, thanh hương bay bốn phía, tinh thần hắn cũng chấn động.
Giang Bắc Nhiên thoải mái xuống núi tới Thủy Kính đường, tiến vào Đinh Lan thủy tạ quen thuộc. Hắn vừa muốn gõ cửa thì đại môn đã bị đẩy ra.
Năm khuôn mặt xinh đẹp đồng loạt xuất hiện, sau đó năm người chậm rãi hé miệng, cả kinh kêu lên:
"Sư huynh! ?"
Nhìn năm người Liễu Tử Câm bấy ngờ như thế, Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"A, là các ngươi."
Nói xong thì tránh qua một bên, chuẩn bị để các nàng đi ra ngoài.
Thấy sư huynh, Liễu Tử Câm kìm lòng không được nắm chặt hai tay.
A ! không sai, đây chính là sư huynh nàng mong nhớ ngày đêm, cảm giác ghét bỏ này chỉ có sư huynh mới có thể phát huy vô cùng tinh tế, khiến tim nàng nhảy loạn như thế.
Liễu Tử Câm nuốt nước bọt, giãy giụa thân thể mở miệng nói:
"Sư... Sư huynh, nghe nói ngươi đi làm hoàng đế, thật sao?"
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Nghe ngữ khí qua loa này, Liễu Tử Câm nhịn không được cúi đầu, tay phải lôi kéo tay áo Phương Thu Dao. Không có cách nào khác, nàng thật sự sắp không khống chế nổi mình nữa, nói chuyện với sư huynh tiếp, chỉ sợ thanh âm của nàng sẽ trở nên vô cùng kỳ quái.
Phương Thu Dao bị kéo tay áo vẫn không nhận ra sự thay đổi của sư tỷ, nàng tiến lên một bước hỏi:
"Sư huynh làm hoàng đế có vất vả không?"
"Cũng được."
"Vậy hiện tại sư huynh muốn về tông môn tu luyện tiếp hả? Không làm hoàng đế nữa?"
"Không, chỉ trở về xử lý chút chuyện thôi."
"Nha..."
Phương Thu Dao gật đầu, trong lòng có một vấn đề rất muốn hỏi nhưng làm thế nào cũng không hỏi ra được.
"Còn có việc gì không? Không thì nhường đường một chút."
"Chờ đã!"
Thấy mấy vị tỷ tỷ đều đi lên nói chuyện, Ngu Quy Miểu giơ tay lên, tiến tới một bước hỏi:
"Sư huynh! Ta nghe nói hoàng đế nào cũng có hậu cung, ngươi cũng có sao?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười nói:
"Đương nhiên a, trong hậu cung có hơn bốn nghìn giai lệ đó."
"4000! ?"
Năm nữ hài đồng loạt hoảng sợ nói.
Liễu Tử Câm kiềm không được cảm xúc nữa mà nói:
"Cái kia... Sư huynh, ngài có cùng các nàng, cùng các nàng..."
"Trẫm ở trong cung làm gì, chẳng lẽ còn phải báo cáo với các ngươi?"
Nhìn ánh mắt lăng lệ cùng khí thế vương giả trên người sư huynh, Liễu Tử Câm nhịn không được lùi về sau mấy bước, không dám hỏi nữa.
"Ta cứ thắc mắc sao năm người cứ đứng đây, thì ra là Bắc Nhiên về a."
Thấy Vu Mạn Văn đi ra, Giang Bắc Nhiên phối hợp chắp tay với nàng:
"Chào Vu hộ pháp."
Vu Mạn Văn gật đầu với Giang Bắc Nhiên, nhìn về năm ái đồ rồi nói:
"Kêu các ngươi tới Vũ Hoa gian chờ ta, còn ở lại chỗ này làm gì?"
"Vâng, sư phụ!"
Dù còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi sư huynh, nhưng mệnh lệnh của sư phụ không thể không nghe, cho nên năm người Liễu Tử Câm đành phải cẩn thận rời đi.
Kể từ khi biết sư huynh làm hoàng đế xong, các nàng đã tới tìm sư phụ hỏi rõ tình huống. Kết quả dường như sư phụ cũng không biết rõ là chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể kêu các nàng đừng lo, trực tiếp đi tìm sư huynh khẳng định không được, cho nên bọn họ đành phải tiếp tục tu luyện, cảm thấy chỉ cần qua cửa của Ngô sư huynh, các nàng sẽ có thể danh chính ngôn thuận đi tìm sư huynh.
"Ôi... Làm ta sợ muốn chết... Sao sư huynh đột nhiên trở lại rối."
Trên đường đi, Phương Thu Dao xoa xoa lồng ngực mình.
"Ừa... Đúng vậy a."
Liễu Tử Câm cúi đầu đáp.
"Tử Câm tỷ, ngươi sao vậy?"
Phương Thu Dao cảm thấy thanh âm của Liễu Tử Câm có chút kỳ quái bèn hỏi.
"Không có... Không có gì, ta cũng như ngươi, bị hù dọa thôi."
Lúc này, ba tỷ muội Ngu gia cũng cùng mở miệng nói.
"Làm sao bây giờ?"
"Vạn nhất sư huynh rời đi ngay thì làm sao?"
"Hay chúng ta xin sư phụ nghỉ phép đi?"
Phương Thu Dao nghe xong thì lắc đầu:
"Đừng, nếu xin với lý do này, chúng ta khẳng định sẽ bị chửi."
"Thế nhưng sư huynh..."
Ngu Quy Miểu lại nhìn về phía viện.
"Nếu chậm trễ, nói không chừng không còn cơ hội gặp sư huynh đây. Lại nói, hiện tại đánh bại Ngô sư huynh mới là chính sự , chờ đánh bại Ngô sư huynh xong, tự nhiên có lý do đi tìm sư huynh rồi."
Bốn người khác nghe xong cũng nhao nhao gật đầu:
"Đúng! Tu luyện đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận