Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 739: Cao Lan Văn (1)

"Vậy ngươi phải hỏi ngươi cô nương sau lưng ngươi mới được, nơi này không thuộc quyền quản lý của ta."
Thi Hoằng Phương vừa dứt lời, Liễu Vi Ninh liền nói:
"Cho ta xem ngọc của ngươi một chút, ta sẽ để ngươi sờ."
Ngay cả nhìn Liễu Vi Ninh một chút Giang Bắc Nhiên cũng lười, trực tiếp nói với Thi Hoằng Phương:
"Không biết tiền bối dẫn ta tới đây là có ý gì?"
"Lão tổ tông kêu ta dẫn ngươi đi khắp nơi tham quan."
Nói xong, Thi Hoằng Phương tiện tay cầm một viên ngọc giản địa sắc lên và nói:
"Ngươi cảm thấy công nghệ làm ngọc giản này như thế nào?"
"Phi thường tốt."
Giang Bắc Nhiên đáp.
"Muốn học không?"
"Không muốn."
"Ai..."
Nửa câu sau bị nghẹn về khiến Thi Hoằng Phương có chút bất đắc dĩ. Tiểu tử thúi này thật khó chơi, mềm không được, cứng rắn cũng không được, rất có năng lực của con em đại gia tộc.
"A, là người phương nào xem thường ngọc thạch của Hằng Nhã trai a."
Vào lúc Thi Hoằng Phương đang tính nói thêm gì đó thì một cánh cửa đột nhiên mở ra, một vị nữ tử thành thục có dáng người cao gầy đi tới.
Nếu nói ngọc có thể nuôi người, chỉ sợ đây là người được ngọc nuôi đi.
Mặc Đồng liễm diễm, khi nói chuyện thì vuốt ve vòng ngọc ở cổ tay, môi mỏng cong lên tạo thành dáng cười rất có thâm ý.
Nếu nói quốc sắc, có thể nói là Mạn Mạn thiên tư, từ đầu mày rõ ràng nhìn ra nàng chút tức giận nhưng lại giúp nàng tăng thêm mấy phần phong tình. Trang sức trang nhã càng khiến nàng duyên dáng hơn.
Thi Hoằng Phương rõ ràng có chút ngây người, sau đó mới mới chắp tay nói:
"Không ngờ quấy nhiễu tới quán trưởng, hôm nay ta phụng lão tổ tông dẫn một tiểu bối đến tham quan, xin thứ lỗi."
Ngữ điệu mang theo chút cung duy, tự nhận không mất phong độ nhưng vẫn có chút nịnh nọt...
Có khác méo gì đường chủ lúc thấy Vu hộ pháp đâu!
Cao Lan Văn gật đầu với Thi Hoằng Phương rồi nói tiếp:
"Là người phương nào dám xem thường ngọc thạch của Hằng Nhã trai ta, tiến lên một bước nói chuyện đi."
Im lặng kéo dài...
Mặc dù Giang Bắc Nhiên biết Cao Lan Văn biết là hắn nhưng hắn tự nhận hắn óc nói gì tới Hằng Nhã trai đâu.
"Ngươi!"
Cao Lan Văn bỗng tiến lên một bước, nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Dám nói... Không dám nhận sao?"
Lựa chọn một: Giải thích bản thân không có ý xem thường.
Ban thưởng: Cự Linh Đan Pháp (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Tiếp tục giữ yên lặng.
Ban thưởng: Ngọc Hư Đan Thư (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba:
"Xin hỏi ngài là đang cố tình gây sự sao?" Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Như thế là sao?
Giang Bắc Nhiên nhìn lựa chọn số ba, có chút bất ngờ.
Đầu tiên, nơi này là Thi gia, không phải sân nhà của hắn. Thứ hai, nhìn Thi Hoằng Phương như muốn liếm cẩu... Không đúng, là thầm mến vị này, nếu có tranh chấp, sao đối phương giúp hắn được...
Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn chọn số ba, hắn nhìn thẳng nữ nhân đối diện.
"Xin hỏi, ngài là cố tình muốn gây sự sao?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
"Làm càn!"
Rõ ràng Cao Lan Văn không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ hỏi lại như thế, nàng lập tức có chút tức giận.
"Ta hoàn toàn không có ý mạo phạm, không khinh bạc, vì sao nói ta làm càn?"
"Hay cho tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng nhà ngươi! Ngươi có biết ngươi vừa mạo phạm ai không?”
Giang Bắc Nhiên đánh giá từ trên xuống dưới Cao Lan Văn một lần rồi đáp:
"Một nữ côn đồ khí thế hùng hổ, dự định ỷ thế hiếp người?"
"Ta giết ngươi!"
Mắt thấy Cao Lan Văn bắt đầu ngưng tụ huyền khí, Thi Hoằng Phương ở bên cạnh vội vàng ngăn giữa hai người rồi nói với Cao Lan Văn:
"Cao quán trưởng bớt giận, đây là lần đầu tiên hắn tới đây nên không hiểu quy củ."
Nói xong thì nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên, nói thế nào thì vị này cũng là tiền bối của ngươi, sao ngươi có thể chống đối như vậy chứ? Còn không tranh thủ thời gian chịu tội đi."
Nhìn xem Thi Hoằng Phương bỗng nói chuyện mềm mỏng như vậy, Giang Bắc Nhiên bỗng nhiên phát hiện tựa hồ mình đã ‘đắc tội đúng chỗ’ rồi.
Nhờ tranh chấp này mà Thi Hoằng Phương có thể thể hiện tốt hơn. Vì Giang Bắc Nhiên là khách của lão tổ tông nên Thi Hoằng Phương chỉ có thể đứng ra khuyên can mà thôi.
Biết được điểm này, Giang Bắc Nhiên lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Không đợi Giang Bắc Nhiên mở miệng, Cao Lan Văn đã quát Thi Hoằng Phương:
"Tránh ra! Hôm nay ta nhất định phả giáo huấn tiểu tử này."
"Cao quán trưởng, những chuyện khác ta có thể theo ngươi. Nhưng hắn là khách do đích thân lão tổ tông mời tới, nếu ngươi động tới hắn, dù là ta cũng không cách nào thay ngươi nói chuyện."
Nghe xong, khí thế Cao Lan Văn rõ ràng đã rút đi không ít.
Trong Thi gia, lời nói của lão tổ tông chính là thánh chỉ, không người nào có thể vi phạm, mà tiểu tử này lại là khách nhân do đích thân lão tổ tông mời tới, nếu làm bị thương hắn, tương đương với vả mặt lão tổ tông rồi.
Mà nàng cũng không gánh nổi hậu quả như thế.
Thế nhưng ngày thường Cao Lan Văn cao ngạo đã quen, cho tới bây giờ chỉ có người khác khúm núm, a dua nịnh hót trước nàng, đâu chịu nổi ủy khuất như vậy.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút không biết nên làm sao.
Thấy mặt Cao Lan Văn chợt đỏ bừng, Giang Bắc Nhiên cũng không tính kích thích nàng tiếp, bèn chắp tay nói với Thi Hoằng Phương:
"Tiền bối, nếu chủ nhân nơi đây đã không chào đón ta, vậy chúng ta tới chỗ khác đi.”
"Chờ một chút!"
Cao Lan Văn đột nhiên hô một tiếng, sau đó nói với Giang Bắc Nhiên:
"Ta nói không chào đón ngươi khi nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận