Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 383: Đưa Thức Ăn

Nói xong lời nên nói, Ân Giang Hồng đẻ lại một câu "lần sau lại tới thăm ngươi" rồi rời khỏi Tĩnh Tâm điện.
Nhìn bóng lưng Ân Giang Hồng rời đi, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm nghĩ: Ta thật sự chỉ mong lão già hom hem này đừng có đến nữa...
Giang Bắc Nhiên cho hoạn quan và cung nữ vào, rồi đọc cuốn sách buổi sáng chưa đọc xong.
Qua thật lâu, Mộc Dao dẫn theo Khổng Thiên Thiên về tới thư phòng.
"Hoàng thượng, hôm nay cha lớn tới tìm ngươi có chuyện gì a?"
Mộc Dao tò mò hỏi.
"Không liên quan hệ gì tới ngươi."
Giang Bắc Nhiên không ngẩng đầu lên mà đáp.
Thôi đi ! không nói thì không nói ! làm như ta muốn nghe lắm.
Mộc Dao biết tính tình Giang Bắc Nhiên nên không hỏi nữa, đứng một bên đọc sách của mình.
Giờ Dậu, Vương Thủ Quý vào trước bàn sách, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, nên dùng bữa tối."
"Trẫm vẫn chưa đói. Mặt khác, kêu người đưa chút thức ăn tới Tây Hành phòng. Ăn xong cho các nàng tự về cung của mình.” "Tuân chỉ."
Từ trước đến nay, Vương Thủ Quý sẽ không hỏi thứ không nên hỏi, dù hắn không biết là cho ai ăn nhưng nếu bệ hạ không muốn nói, vậy hắn tự nhiên cũng sẽ không hỏi.
Qua một chén trà, Vương Thủ Quý chuẩn bị kỹ đồ ăn, bưng hộp cơm to nhỏ cùng mấy thái giám tới Tây Hành phòng, vì không biết trong Tây Hành phòng có bao nhiêu người nên hắn đã chuẩn bị nhiều hơn chút.
"Thùng thùng."
Vương Thủ Quý tiến lên đập cửa hai cái, cao giọng:
"Phụng ý chỉ của hoàng thượng, nô tài đến đưa đồ ăn cho các vị."
Vương Thủ Quý vừa dứt lời, cửa gỗ kim ti nam liền được đẩy ra một chút.
Thấy người phía sau cửa, hai mắt Vương Thủ Quý trợn tròn, theo bản năng muốn hô "Đại công chúa", nhưng dục vọng cầu sinh mạnh mẽ khiến hắn nuốt lại vào trong.
"Vương công công."
Đặng Tương Hàm mở cửa rồi gật đầu nói.
Trong lúc nhất thời Vương Thủ Quý không biết nên nói gì tiếp, cứ thế đứng ngay ra tại chỗ.
Mà Đặng Tương Hàm cũng hiểu, nàng mỉm cười tránh qua một bên:
"Vương công công mang đồ ăn vào đi.” Vương Thủ Quý nhìn Đặng Tương Hàm gật gật đầu, sau đó vẫy tay cho mấy tiểu thái giám phía sau làm việc.
Sau khi tới nơi, Vương Thủ Quý bị cảnh tượng bên trong dọa cho hết hồn.
"Ngọc Chân công chúa... Ngân Linh công chúa... Mười hai vị công chúa đều ở đây!?
Vương Thủ Quý vốn nghĩ, có lẽ hoàng thượng nhìn trúng phi tần nào nên đưa nàng tới đây sủng hạnh, cho nên hắn không dám lắm miệng.
Nhưng hắn không ngờ lại là mấy vị công chúa, như vậy hắn càng chẳng dám nhiều lời.
Vương Thủ Quý buông xuống hộp cơm, lẳng lặng chờ ở một bên, đợi các công chúa ăn xong mới lên tiếng:
"Truyền lời của hoàng thượng, hoàng thượng nói các vị ăn xong có thể tự về."
Đặng Tương Hàm nghe xong thì sửng sốt một lát, tiếp đó rất nhanh đã đáp:
"Đa tạ Vương công công, chúng ta đã biết."
Truyền xong chỉ, Vương Thủ Quý dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo đám tiểu thái giám rời khỏi Tây Hành phòng, đi xa một chút mới quát lên:
"Trở về đừng ăn nói lung tung, nếu không coi chừng khó giữ được mạng nhỏ."
"Nô tài hiểu rõ, nô tài hiểu rõ."
Đám thái giám nhìn thấy 12 vị công chúa thì bị dọa cho ngu người, thầm cảm khái:
"Hoàng thượng này cũng thật biết chơi, một lần gom hết cả 12 vị... .” Trở lại thư phòng, Vương Thủ Quý cung kính tiến lên hành lễ:
"Bệ hạ, chuyện ăn uống ở Tây Hành phòng đã xong."
"Truyền đúng lời trẫm nói?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Bẩm bệ hạ, đã truyền, một chữ cũng không thiếu."
Vương Thủ Quý hồi bẩm.
"Ừm, lui ra đi."
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên không trực tiếp đi tìm mười hai cô công chúa kia là muốn mài bớt tính tình của các nàng. Nếu Ân Giang Hồng đã khách sáo giao việc này cho hắn, nói rõ lúc trước Ân Giang Hồng cũng từng điều tra qua nhưng không thành công.
Dưới tình huống các nàng có tâm phòng bị, nếu hắn trực tiếp tới tìm sẽ khiến các nàng cảm thấy mình có giá trị, từ đó khi hắn nói chuyện sẽ thấp hơn các nàng một cái đầu.
Cho nên Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không vội, cứ để các nàng ở đó một thời gian.
Cứ như vậy mãi cho đến giờ Sửu, Giang Bắc Nhiên như thường ngày chuẩn bị về nghỉ ngơi nhưng lại thấy Vương Thủ Quý từ ngoài điện đi tới bẩm báo:
"Khởi bẩm bệ hạ, dân nữ Đặng Tương Hàm cầu kiến ở ngoài điện."
Xưng hô này là Vương Thủ Quý nghĩ nửa ngày mới được. Trước mặt hoàng thượng gọi Đặng Tương Hàm là công chúa khẳng định không được. Mặt khác các nàng cũng không phải cung nữ, cho nên Vương Thủ Quý suy đi nghĩ lại, quyết định cuối cùng dùng từ dân nữ để gọi các nàng. Dù sao Đặng Bác cũng không có ở đây, những vị công chúa rất có thể đã bị biếm thành thứ dân.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì có chút ngoài ý muốn, tên mấy cô công chúa kia, Giang Bắc Nhiên cũng biết qua gia phả của Đặng Bác, Đặng Tương Hàm là đích nữ, hẳn cũng là người thông tuệ mà Ân Giang Hồng đã nói tới.
Giang Bắc Nhiên không ngờ nàng lại chủ động tới tìm hắn nhanh như vậy. Bất quá nếu nàng đã chủ động tới, Giang Bắc Nhiên tất nhiên không làm trò cũ nữa, nói thẳng:
"Để nàng tới Tây Hành phòng chờ ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận