Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 72: Nín Thở

Khuôn mặt Ngô Thanh Sách có chút vặn vẹo, hắn nháy mắt hai cái, trước mắt nào có bóng đen gì, chỉ có mỗi Giang sư huynh đang mặc trường bào của tông môn mà thôi.
"Tỉnh rồi?"
Giang Bắc Nhiên tiến tới xác nhận.
"Tỉnh... Tỉnh rồi."
Ngô Thanh Sách chuẩn bị gật đầu lại cảm thấy trán bị vỗ thêm cái nữa.
"Không phải đã kêu, khi tới ngươi đứng phía trước thổi tiêu à? Tự xông vào làm gì?” "Ta sai rồi..."
Ngô Thanh Sách xoa xoa cái trán như sắp sưng lên, vội cúi đầu nhận lỗi.
"Ngươi xông cũng xông rồi, biết mình qua không được thì cầu cứu đi, cứ nhất quyết phải cứng rắn xông tới, phát động Bát Phương Tu La Trận làm gì. Nếu không ta đến nhanh, ngươi sẽ nằm lại ở đây rồi đấy, biết không?” Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa vươn tay đánh một cái lên đầu.
Ngô Thanh Sách choáng váng, vội vàng hô:
"Sư huynh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa ta xỉu đó.” "Đánh chết ngươi cũng không đủ hả giận!"
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa móc một bình ngọc nhỏ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Ngô Thanh Sách:
"Tranh thủ thời gian hít một hơi đi, độc sắp lan tràn tới ngũ tạng lục phủ của ngươi rồi."
"A! ?"
Ngô Thanh Sách kinh hô, hắn vội tiếp nhận bình ngọc nhỏ, hít mạnh một hơi.
"Đùng!"
Lại một tiếng vang giòn phát ra, Ngô Thanh Sách ngơ ngác sờ cái trán sưng vù của mình, ủy khuất nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, phảng phất như đang vì sai lại đánh ta.
"Nói hít một hơi, ngươi hút nhiều như vậy làm gì? Những gì trước kia ta dạy, ngươi trả lại hết cho ta rồi?” … Là đại sư toàn năng, ban ngày Giang Bắc Nhiên phải ra ngoài phát động nhiệm vụ, ban đêm phải nghiên cứu đan dược, trận pháp, rèn đúc các loại. Nhiều khi hắn bận tới mức không có thời gian rời tông phái kiếm thêm nguyên liệu.
Rơi vào đường cùng, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể tỉ mỉ tuyển chọn vài tiểu đệ chạy vặt ưu tú.
Ngô Thanh Sách chính là nhân tuyển đầu tiên Giang Bắc Nhiên chọn trúng. Đầu tiên, tên hiệp nhị đại này từng đấu với hắn, cũng biết được một phần thực lực chân thực của vị sư huynh này.
Thứ hai là sự kiện phát trong một năm sau đó, Ngô Thanh Sách thật sự rất biết cách giữ bí mật, chưa bao giờ nói với ai về bí mật của hắn cả.
Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là trong lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị “thu phục" con hàng này, hệ thống không đưa ra “cảnh báo”. Điều này chứng tỏ để Ngô Thanh Sách biết thực lực của hắn cũng chẳng sao cả.
Kết quả vào lúc bản thân không biết gì, Ngô Thanh Sách đã thông qua tầng tầng thảo nghiệm của Giang Bắc Nhiên và được hẹn tới sau núi để nói chuyện một phen. Ngô Thanh Sách vốn đã có sự sùng bái khó hiểu với vị sư huynh Giang Bắc Nhiên này, vì thế chỉ cần ha ba câu hắn đã đồng ý ngay.
Rất đơn giản, Giang Bắc Nhiên sẽ cung cấp các loại vũ khí cho Ngô Thanh Sác. Ngược lại Ngô Thanh Sách phải giúp Giang Bắc Nhiên, làm chân chạy vặt tìm kiếm các loại nguyên liệu để luyện chế đan dược, trận pháp, cổ độc các kiểu..
...
"Sư huynh... Vừa rồi ngươi thiếu chút đã đánh ta ngất xỉu đó.” Ngô Thanh Sách bôi rượu thuốc lên đầu.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn sang:
"Không đánh cho đau vào thì sao ngươi nhớ được?” "Ta sai rồi, lần sau ta không xông loạn vào đại trận sư huynh bày ra nữa."
"Ngươi!"
Giang Bắc Nhiên nói xong tính đưa tay lên đánh thì thấy hai cái bao đỏ rực nên thu tay lại:
"Ta tức giận vì ngươi xông vào pháp trận của ta? Ta tức vì rõ ràng đã dạy ngươi nhiều lần, nhưng ngươi vẫn tiếp tục phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác. Đầu tiên khi ngửi thấy mùi hương kỳ quái thì ngươi làm gì?” "Nín thở a."
Ngô Thanh Sách đáp.
"Ai, ngươi cảm thấy nếu ta thật muốn dùng mê hương đánh ngã người đến, sẽ để nó có mùi?"
"A..."
Ngô Thanh Sách sửng sốt, hắn hỏi:
"Cho nên sư huynh cho ta ngửi được vì muốn ta nín thở?” "Nếu không thì sao? Mấy thủ đoạn nhỏ như mê hương này chẳng là gì trong mắt rất nhiều cao thủ. Một khi họ thấy khó chịu sẽ có đủ cách bài tiết nó ra ngoài. Nhưng để họ cố ý ngửi được, họ sẽ nín thở, dù là Huyền Giả cũng không thể nín thở một canh giờ mà không có trở ngại gì…. trong quá trình đó, đầu óc họ sẽ dần trì độn, khó lòng phán đoán theo lẽ thường.
"Cuối cùng sẽ trở nên như ngươi vừa nãy. Biết rõ không cách nào giải được trận pháp vẫn xông vào.” "Thì ra là thế..."
Ngô Thanh Sách như bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi hắn không rời khỏi trận đúng là một phần cũng do đầu óc mụ mị. Bây giờ nhớ lại, chẳng khác nào bị ma che mắt hết.
"Ta con mẹ nó... !"
Giang Bắc Nhiên thật sự không nhịn được nữa muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn trấn tĩnh lại.
Không tức giận, không tức giận, ta nhịn, ta nhịn.
Cũng không trách Giang Bắc Nhiên tức giận như vậy. Lúc trước hắn đã dặn đi dặn lại nhiều lần, đã nói Ngô Thanh Sách tới thì thổi sáo, đừng tự xông vào vì bên trong rất nguy hiểm. Phải biết Bát Phương Tu La Trận vừa rồi chính là sát trận, chuyên đối phó với khách không mời tự ý xông vào. Nếu không phải hắn chạy tới kịp, chắc con hàng này sẽ biến thành oan hồn đầu tiên ở đây. Lúc đó hắn biết tìm ai nói lý?
Bạn cần đăng nhập để bình luận