Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 111: Thêm Một Ván Nữa

"Sáu! Sáu! Sáu! Sáu! Ra sáu cho ta! ! !"
Ban đêm, sau một ngày vất vả tuần tra trở về, Vu Mạn Văn vừa vào sân nhỏ đã nghe được tiếng hét phấn khởi không gì sánh được vang ra từ chính sảnh, trên đầu lập tức nổi gân xanh.
Không đúng... Thanh âm này hình như là Tiểu Đóa? Khó trách hôm nay thủ vệ đột nhiên thay đổi, là Giang Bắc Nhiên! Uổng công ta còn thấy hắn muốn dẫn đường chủ theo hướng tốt! Ai ngờ nay lại lôi kéo Tiểu Đóa cùng đánh bài!”
Nghĩ đến Tiểu Đóa cũng bị làm hư, gân xanh trên trán Vu Mạn Văn từ một nhân đôi thành hai.
"Ầm!"
Vu Mạn Văn đẩy cửa ra, mặt lạnh tiến vào.
Tiểu Đóa đang chuẩn bị đổ xúc xắc lập tức đứng thẳng người hành lễ:
"Tham kiến Vu hộ pháp."
"Tiểu Đóa! Sao ngươi lại cùng họ náo loạn!”
Tiểu Đóa đang muốn trả lời, Giang Bắc Nhiên đã đi trước, đứng lên nói:
"Không bằng Vu hộ pháp cũng gia nhập đi? Chúng ta vừa hay thiếu một tay.”
"Giang Bắc Nhiên, lá gan ngươi thật sự là ngày càng... Hả? Đây là gì vậy?"
Thấy được mười hai tiểu hình nhân được bày ra trên ván gỗ màu sắc sặc sỡ, Vu Mạn Văn nghi ngờ hỏi.
"Cái này gọi Hiệp Khách Hành, là một trò chơi dân gian tại Phụ An, Vu hộ pháp có muốn chơi thử không?”
Thấy Giang Bắc Nhiên vừa giải thích vừa không ngừng nháy mắt, Vu Mạn Văn nghĩ chút liền hiểu.
Kỳ thật từ mấy ngày trước, Vu Mạn Văn đã phát hiện đường chủ dần bỏ đi thói quen vũ. Trước kia mỗi ngày đều náo loạn muốn vẽ hoa, mà Mã Não Chủy Hoàng Hoa Lê Yên Thương cũng đã lâu không thấy, thậm chí ngay cả y phục cũng không mặc cổ rộng nữa.
Điều này khiến Vu Mạn Văn hết sức kinh ngạc. Phải biết những chuyện này nàng đã tận tình thuyết phục đường chủ nhiều lần, nhưng hứa cũng đã hứa còn làm thì chẳng thấy đâu. Có thể khiến Thi Phượng Lan ngừng đánh bạc hai ngày mà thôi. Có thể nói là trị được ngọn mà không trị được gốc.
Gần đây nhất, chuyện lạ duy nhất bên người đường chủ cũng chỉ có Giang Bắc Nhiên mà thôi. Vì thế Vu Mạn Văn dù không biết Giang Bắc Nhiên đang làm gì nhưng biết sự thay đổi của đường chủ khẳng định là vì hắn.
Bây giờ thấy Giang Bắc Nhiên nháy mắt, Vu Mạn Văn lập tức hiểu rõ lúc này Giang Bắc Nhiên đang muốn giúp đường chủ bỏ tật bài bạc.
"Khụ khụ!"
Vu Mạn Văn ho nhẹ hai tiếng rồi quát:
"Không được! Mặc kệ là trò gì thì cờ bạc vẫn là cờ bạc! Không cho phép!"
"Vậy thôi…”
Giang Bắc Nhiên nhún vai, đang chuẩn bị thu thập thì thấy Thi Phượng Lan bảo vệ bàn cờ:
"Không được, không được! Ẩn Hiệp cùng Thiết Cái của ta đều leo đến đảo Hiệp Khách! Nhất Trận Phong và Tỏa Liên tiên tử cũng đang kề vai chiến đấu, ta sắp thắng rồi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc lắc tay, ý là ngươi nói với ta cũng không làm được gì a.
Thế là Thi Phượng Lan lập tức đứng lên bắt lấy tay Vu Mạn Văn:
"Mạn Văn! Ngươi để ta chơi xong ván này thôi ! chỉ xong ván này nữa thôi mà ! ".
Vu Mạn Văn hít sâu một hơi, nghiêng người nói với Thi Phượng Lan:
"Chỉ một ván này?"
"Ừm ừm! Ván này thôi! Ta cam đoan!"
Thi Phượng Lan giơ ba ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út lên trời.
"Được rồi, thêm ván này nữa thôi.”
"A ! ta biết Mạn Văn ngươi là tốt nhất mà!"
Thi Phượng Lan nói xong thì lần nữa ngồi vào ghế hô:
"Tới tới tới, Tiểu Đóa, ngươi nhanh đổ xúc xắc đi, Tiểu Phi Hiệp của ngươi sắp bị ta đuổi kịp rồi, hắc hắc hắc."
Tiểu Đóa đầu tiên nhìn Vu Mạn Văn một chút, thấy đối phương gật đầu, nàng mới cao hứng lần nữa đổ xúc xắc:
"Chỉ cần cho con ta sáu, Tiểu Phi Hiệp của ta có thể dùng khinh công bay tới đích, cho ta con sáu, cho ta con sáu!"
Vu Mạn Văn nghiêng đầu nhìn 12 hình gỗ trên bàn, không khỏi cảm khái Giang Bắc Nhiên thật khéo tay.
Sau nửa canh giờ...
Thi Phượng Lan hộ một câu cho ta bốn, xúc xắc lăn vài vòng thì dừng lại với con bốn ở mặt trên cùng.
"Ha ha ha ha ha! Bốn! Là bốn! Rốt cuộc cũng được rồi!"
Trong tiếng cười điên dại, Thi Phượng Lan cầm Tỏa Liên tiên tử cùng Nhất Trận Phong của mình leo lên Hiệp Khách đảo.
"Ta thắng! Ha ha, rốt cục ta cũng thắng!"
Thi Phượng Lan không ngừng hô lên, vươn ta rút một tờ giấy dán lên trán Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên gật đầu nói:
"Nghĩ không ra đường chủ rất có thiên phú trong trò Hiệp Khách Hành này nha."
"Ha ha ha! Chứ gì nữa! Bản đường chủ sao có thể không lợi hại được? Trước kia đều là bỏ qua cho tiểu đệ đệ ngươi thôi.”
"Vâng, đường chủ thánh minh."
"Tới tới tới, chúng ta lại chơi thêm một trận nữa!"
Thi Phượng Lan nói xong thì nhìn thấy ánh mắt hiền lành của Vu Mạn Văn tia sáng.
Thi Phượng Lan không còn chút khí phách nào, cười lấy lòng:
"Ta vẫn muốn chơi tiếp..."
"Không được!"
Nghe được khẩu khí kiên quyết của Vu Mạn Văn, Giang Bắc Nhiên cũng thuận thế đứng lên:
"Đệ tử cũng nên cáo lui, bài tập hôm nay còn chưa làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận