Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 150: Đại Chiến

Từ đó khiến đệ tử hai tông chỉ cần ra ngoài thấy nhau sẽ nảy sinh xung đột. Ví dụ tông môn đối địch với Quy Tâm tông không ít, gặp thì phải gặp rồi đó, phiền phức chỉ có ít hoặc nhiều thôi chứ khó lòng không có.
Giang Bắc Nhiên thở dài, cấp tốc rời khỏi chỗ thị phi này.
Giờ Thân, Ngô Thanh Sách bồi tông chủ đi chúc thọ đã về tới nơi ở của Quy Tâm tông trong Nghênh Tân quán, hắn đang chuẩn bị đi tìm sư huynh đâu thì thấy Tề Chung chạy về phía mình.
Tề Chung là đệ tử Băng Sơn đường, một năm trước tu vi đã đạt tới Huyền Giả cửu giai, trước khi xuất phát đã được Ngô Thanh Sách chọn là phụ tá hiệp trợ mình.
"Bẩm báo thanh cương, có năm sư đệ cùng người của Chân Võ tông xung đột... Tất cả đều bị thương."
"Bị thương có nặng không! ?"
Ngô Thanh Sách vội hỏi.
"Nặng cũng không nặng, vì họ đã được trị liệu."
"Được, ngươi để họ tu dưỡng trước, ta bẩm báo việc này cho tông chủ."
Ngô Thanh Sách vừa dứt lời thì nghe tiếng của sư huynh chui vào lỗ tai.
"Trực tiếp đi qua Chân Võ tông tìm lại mặt mũi, đừng báo tông chủ."
Ngô Thanh Sách nghe xong, dù không rõ tại sao sư huynh muốn hắn làm thế nhưng vẫn lập tức gọi Tề Chung lại:
"Thôi, chút chuyện nhỏ này không đáng để kinh động tông chủ, Chân Võ tông ở đâu? Dẫn ta tới đó!"
Tề Chung vốn thất vọng nghe xong lập tức kinh hỉ:
"Cách chúng ta không xa, ta sẽ dẫn thanh cương tới."
"Đi!"
Có Tề Chung dẫn đường, Ngô Thanh Sách rất nhanh đã tới nơi cách chỗ ở của Quy Tâm tông một con đường.
"Gọi thêm người, khí thế càng đủ càng tốt."
Nghe được thanh âm của sư huynh vang bên tai, Ngô Thanh Sách không chút có do dự, trực tiếp dồn khí đan điền, vận khỏi Quy Tâm Quyết:
"Người của Chân Võ tông nghe đây! Ngô Thanh Sách Quy Tâm tông đã tới! Dám tổn thương đệ tử tông ta, các người cút ra đây cho ta!"
Tề Chung thấy Ngô Thanh Sách bá khí như thế thì trong lòng cũng tỏa ra hào khí! Cảm thấy dù bị phạt cũng không quan trọng, đi theo thanh cương dạng này đáng giá!
"Ai dám làm càn trước cửa Chân Võ tông ta!"
Theo tiếng gầm giận dữ, một thanh niên mặc áo choàng màu xanh da trời trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Ngô Thanh Sách.
Đại chiến sắp xảy ra, hết sức căng thẳng!
… "Ta tưởng là ai, thì ra là đám nhà quê ở khu Giang Bắc các ngươi."
Đệ tử mặc áo choàng màu xanh da trời của Chân Võ tông khinh thường cười.
Vì Phong Châu bị ngăn cách bởi sông Duệ Giang nên mọi người gọi các quân ở phía bắc là khu Giang Bắc, ở phía nam là khu Giang Nam.
Vì cái gọi là chấn hưng thuỷ lợi rồi tới nông công, dựa vào ưu thế địa lý mà nông nghiệp ở Giang Nam phát triển rất tốt. Đồng thời sản lượng lương thực hùng hậu, nhân dân Giang Nam không cần lo đói mà rảnh tay làm được nhiều chuyện hơn. Từ đó giúp ngành dệt tơ và vải bông được phát triển thuận lợi.
Khi địa khu đủ giàu, các loại tông phái, gia tộc, nhân tài tự nhiên sẽ bị hấp dẫn tới, hình thành vòng tuần hoàn.
Cho nên dân khu Giang Nam luôn cảm thấy bản thân rất ưu việt, thường xem thường khu Giang Bắc cằn cỗi.
Ngô Thanh Sách nghe xong thì đáp "Ta không tới tranh cãi với các ngươi, giao người làm tổn thương đệ tử Quy Tâm tông ra đây, việc này coi như xong."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đệ tử mặc áo choàng màu xanh da trời văn của Chân Võ tông ngửa mặt lên trời cười to:
"Chỉ bằng ngươi?"
"Đông đông đông đông..."
Chỉ nghe trong Nghênh Tân quán, thanh âm lần lượt vang lên. Một đệ tử mặt còn dán thuốc lao ra, chỉ vào Ngô Thanh Sách mà nói:
"Là đệ tử Quy Tâm tông các ngươi đánh bị thương sư đệ ta trước. Chúng ta còn chưa tìm các ngươi đòi công bằng, các ngươi bằng cái gì tới đây đòi người.” Nhìn đệ tử kia dán thuốc cao một chút, Ngô Thanh Sách mở miệng nói:
"Xem ra ngươi chính là người đả thương đệ tử tông ta. Mau gọi đồng bọn của các ngươi tới đâu.” "Hắc! Ngươi có biết phân rõ phải trái không! Ta đã nói là đệ tử Quy Tâm tông các ngươi đả thương chúng ta trước, muốn đòi công đạo phải là chúng ta đòi trước!” "Ta từng nói rồi, ta không đến tranh cãi, dám đả thương đệ tử Quy Tâm tông ta nhất định phải trả giá đắt!"
Nghe Ngô Thanh Sách nói bá đạo như thế, các đệ tử khác trong Nghênh Tân quán tới xem náo nhiệt không khỏi nhao nhao huýt sáo, không sợ chuyện lớn hơn còn kêu thêm hai câu: Này, Chân Võ tông! Người ta đã đạp lên mặt các ngươi rồi, đổi lại là ta, ta không nhịn được đâu!
Đệ tử mặc áo choàng màu xanh da trời không quen nhìn tên nhà quê như Ngô Thanh Sách ngang ngược càn rỡ, lại bị người xung quanh kích thích, trực tiếp rút Lê Hoa Thương từ trong Càn Khôn giới ra quát:
"Khinh người quá đáng! Xem đây!"
"Keng."
Trong nháy mắt, Ngô Thanh Sách nghiêng người tránh thoát, đưa tay nắm chuôi Vạn Quân Kiếm bên hông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận