Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 276: Thu Kỳ

Thấy mọi chuyện phát triển như dự liệu, Cố Thanh Hoan buông đũa ra:
"La chưởng quỹ thiếu sinh ý?"
Thấy Cố Thanh Hoan nói chuyện trực tiếp như thế, La chưởng quỹ cũng không giấu diễm nữa mà nói thẳng:
"Quá thiếu a, khách nhân ngài cũng thấy đó. Ta bỏ một số tiền lớn ra trang trí tiệm này, vốn nghĩ Tập Nguyên trấn nam lai bắc vãng sẽ nhiều phú thương, chắc chắn người tới người đi không ít. Ai biết... Ai, ngài cũng thấy đó, ta sắp không kéo dài được nữa.”
Cố Thanh Hoan nghe xong thì cười một tiếng:
"Chuyện này ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện."
"Khách nhân, nếu ngài có biện pháp giúp sinh ý của tiểu điếm tốt hơn, đừng nói một điều kiện, một trăm cái cũng được a."
"Được."
Cố Thanh Hoan gật đầu, lấy một cái túi từ trong ngực ra đặt lên bàn:
"Lão bản, ý tưởng này của ngươi rất tốt nhưng ta thấy tiểu trấn này có không ít khách sạn tốt hơn nơi này.”
"Vâng..."
La chưởng quỹ gật đầu:
"Hơn nữa còn có danh tiếng, ta cũng không biết vì sao sinh ý của họ lại tốt như thế, trời vừa tối thì bao sương đã kín chỗ. Vì thế ta mới mở khách sạn này, nhưng sao mãi không thấy được như họ.”
"Vậy ngươi có từng nghĩ vì sao lại có người chịu đứng xếp hàng ở khách sạn đó thay vì tới nơi này của ngươi?”
"Cái này... Xin khách nhân chỉ giáo."
La chưởng quỹ chắp tay nói với Cố Thanh Hoan.
"Đó chính là vì những khách sạn kia đã có biểu tượng. Phú thương nào tới đó ăn sẽ chứng tỏ họ cao quý, vì thế, nếu ngươi muốn kéo khách về đây thì phải có chút kỳ chiêu.”
Nghe Cố Thanh Hoan nói có đạo lý rõ ràng như vậy, lão bản liền biết mình đã gặp được cao nhân, hắn vội cúi rạp người:
"Cầu tiên sinh dạy ta."
Cố Thanh Hoan gật đầu, chỉ vào một cái bao:
"Trong này có năm hạt giống xích diễm cỏ, đây là một loại kỳ hoa, sau khi lớn lên trông như ngọn lửa nhảy múa, có thể dùng để luyện chế đan dược nhị phẩm."
"Đan dược nhị phẩm!"
La chưởng quỹ nghe xong thì hai mắt trợn tròn, dù hắn chỉ là người thường nhưng chuyện về người tu luyện hắn từng được nghe qua rất nhiều, đan dược là một trong số đó. Đan dược nhị phẩm trong truyền thuyết đủ để huyền giả ra tay tranh đoạt, bảo vật loại cấp bậc này hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
“Đến cùng khách nhân này là ai...”
"Cái này ngươi không cần quan tâm, ta thấy bên cạnh khách sạn của ngươi có một khối đất trống, là của ngươi sao?"
"Ai! Là của ta, là của ta, vốn nghĩ sinh ý tốt sẽ xây thêm một biệt quán... . Ai biết."
"Ân, vậy ngày mai ta sẽ trồng thử một gốc xích viêm thảo ở đó. Ngươi phái người đi truyền đi, nói ở mảnh đất bên cạnh có kỳ vật.”
"Tốt, ta biết rồi."
La chưởng quỹ vội gật đầu.
"Chờ khách nhân tới cửa, ngươi nói với họ…. ".

Trên chợ của Tập Nguyên trấn, Thu Kỳ bẻ bẻ ngón tay tính toán xem hôm nay nên mua cái gì.
“Hồ tiêu... Phiêu dầu... Ba hẹ... Nha, hôm nay làm trứng gà xào đi, không biết Vương thúc có thể chừa lại một chút cho ta không….”
"Ai nha!"
Thu Kỳ đang nghĩ tới hương vị trứng gà xào thơm ngon thì bị rơi tiền đồng.
"Ai nha nha, không được chạy, không được chạy!"
Đương nhiên tiền đồng nào chịu nghe lời mình, nó vẫn như cũ lăn về phía trước, mãi tới khi có một bàn tay bắt lấy nó.
Thu Kỳ đang đuổi theo đồng tiền, ánh mắt theo bàn tay đó nhìn lên.
"Ngươi làm rơi à?"
Lạc Văn Chu cầm tiền đồng lên hỏi Thu Kỳ.
Thu Kỳ vừa tính mở miệng nói tạ ơn thì thấy trước mặt mình là một nam tử anh tuấn tới cực điểm.
"Đông! Đông!"
Thu Kỳ gần như nghe được tiếng trái tim mình đập đùng đùng, toàn thân cứng ngắc:
"Vâng... Vâng, là ta làm rơi, cám ơn ngươi."
Lạc Văn Chu nghe xong thì nhìn về phía đồng tiền:
"Cám ơn ngươi a."
Thu Kỳ nghe xong thì có chút kỳ quái, nhìn Lạc Văn Chu hỏi:
"Công tử, sao lại cám ơn nó?”
"Cám ơn nó vì để ta có cơ hội nói chuyện với ngươi."
Lạc Văn Chu mỉm cười nhìn Thu Kỳ.
"Đông! Đông!"
Lần này, Thu Kỳ xác định mình đã nghe được nhịp đập của con tim. Thậm chí con tim nàng chỉ thiếu muốn nhảy ra ngoài thôi.
Thu Kỳ chưa từng nghe mấy lời ngọt ngào này, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, ú ớ không nói nên lời, chỉ biết ngươi ngươi ta ta mãi.
"Xin lỗi, là tiểu sinh đường đột, trả tiền đồng lại cho ngươi."
Lạc Văn Chu nói xong thì đưa tiền đồng cho Thu Kỳ.
Thu Kỳ nhanh chóng nhận lấy, cúi đầu nói:
"Không sao... Không sao."
"Kia... Cô nương nguyện ý cùng ta dạo một vòng khu chợ này chứ?”
Thu Kỳ nghe xong thì nhịn không được buột miệng cười:
"Chợ thức ăn này có gì tốt để du ngoạn đâu."
"Đây là lần đầu tiểu sinh tới đây nên muốn tham quan.”
Thu Kỳ nghe xong lập tức nói:
"Nguyên lai đây là lần đầu ngươi tới đây? Khó trách..."
"Khó trách cái gì?"
Thấy Thu Kỳ muốn nói lại thôi, Lạc Văn Chu hỏi.
Thu Kỳ sao có thể nói là khó trách chưa từng thấy ai đẹp mắt như ngươi chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận