Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 96: Nhiên Liệu Bí Truyền

Thấy Vu Mạn Văn không nói thêm gì, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Thi Phượng Lan hỏi:
"Thi đường chủ, còn muốn chơi nữa không?"
Thi Phượng Lan nhìn Vu Mạn Văn một chút, lại nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, cuối cùng nói:
"À à... Cãi nhau là không tốt."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Cái này không tính là cãi nhau, chỉ là nói chuyện rõ ràng thôi.” "Thế nhưng..."
Không đợi Thi Phượng Lan nói hết câu, Vu Mạn Văn đã dùng ngữ khí hết sức trịnh trọng nói với Giang Bắc Nhiên:
"Lần này là ta quá mức áp đặc, cô phụ sự tín nhiệm của ngươi dành cho ta, xin lỗi."
"Thật xin lỗi."
Nói xong Vu Mạn Văn nói tiếp:
"Nếu ta bồi thường tương ứng, ngươi có thể tha thứ cho ta lần này không?"
"A, vậy thì được."
Giang Bắc Nhiên quả quyết gật đầu.
"A! ?"
Ban đầu Thi Phượng Lan tính sẽ giúp Vu Mạn Văn cầu tình, nhưng lại bị câu trả lời ngoài ý muốn này của Giang Bắc Nhiên khiến cho lời nói kẹt lại.
Vu Mạn Văn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh nàng liền cười nói:
"Được, ta sẽ chuẩn bị thật tốt phần bồi thường này."
"Cái kia... Vu hộ pháp có muốn chơi cùng chúng ta không?” Giang Bắc Nhiên lắc lắc cái hộp.
"Được a, được a, cùng chơi đi."
Thi Phượng Lan cũng thừa cơ la lên.
Vu Mạn Văn cười một tiếng, sau đó đột nhiên quát:
"Không cho chơi nữa!"
"Được rồi, vậy đệ tử đi trước một bước."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn Thi Phượng Lan chắp tay một cái, bước nhanh ra ngoài.
"Này! Giang Bắc Nhiên! Đừng bỏ ta lại một mình! Uy! ! !"
Nghe Thi Phượng Lan hét thảm, Giang Bắc Nhiên vui vẻ cười một tiếng.
Đối với hành vi lần này của Vu Mạn Văn, kỳ thật Giang Bắc Nhiên rất tức giận, vì trong Quy Tâm tông, hắn rất ít mở lòng với ai, vậy mà Vu Mạn Văn lại cô phụ sự tín nhiệm của hắn.
Nhưng vừa rồi Vu Mạn Văn xin lỗi dị thường thành khẩn, không có chút bộ dáng hộ pháp nào, điều này khiến Giang Bắc Nhiên vốn cứng rắn nay mềm lòng.
Dù sao lần này Vu Mạn Văn cũng không tính là quá đáng, cũng chẳng đem tới phiền toái gì cho hắn. Sau lần này, Giang Bắc Nhiên tin nàng đã hiểu hắn muốn gì.
Người ta đã nói bồi thường rồi. Dù sao nàng cũng là hộ pháp mà, không phải ta không muốn cự tuyệt mà bồi thường của nàng hẳn sẽ rất đáng giá đó.
… "Tiểu Bắc Nhiên, Tiểu Bắc Nhiên, hôm nay chúng ta chơi cái gì?"
Bên trong Kính Hoa viên, Thi Phượng Lan xông vào vườn hoa, nói với Giang Bắc Nhiên đang tươi hoa cho cây.
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Thi Phượng Lan:
"Thi đường chủ có hứng thú thả câu với ta không?"
"Thả câu? Không cần, ngồi yên một chỗ không nhúc nhích có gì vui đâu."
Thi Phượng Lan lắc đầu:
"Ta muốn chơi bài cửu! Hoặc là oẳn tù tì cũng được."
Giang Bắc Nhiên bỗng phát hiện thật ra Thi Phượng Lan là một “đại hài tử” rất thú vị. Mỗi lần uống rượu bị xông cay tới nhíu mày nhưng vẫn luôn luôn la hét ầm ĩ lấy muốn uống.
Cả ngày cầm một cây tẩu thuốc Mã Não Chủy Hoàng Hoa Lê Yên Thương nhưng bên trong lại là phấn Ông Hoa, dù hương vị rất giống thuốc nhưng kỳ không có tính gây nghiện chút nào.
Kỹ thuật đánh bạc rõ ràng nát tới rối tinh rối mù, nhưng mỗi ngày đều đòi đánh.
Cực kỳ giống một thiếu nữ ở thời kỳ phản nghịch trong thế giới hiện đại.
"Tiểu Đóa, trong phòng bếp có cá không?"
Giang Bắc Nhiên nhìn cách đó không xa mà hô.
"A?"
Tiểu Đóa đầu tiên là sững sờ, sau đó suy nghĩ rồi đáp:
"Có, trong chum nước có nuôi mấy con cá sạo."
"Được, dẫn ta tới phòng bếp."
"A? Tiểu Bắc Nhiên, ngươi còn biết làm đồ ăn?"
Thi Phượng Lan tò mò hỏi.
"Đúng vậy a, có muốn nếm thử không?"
"Muốn, muốn, đi nhanh thôi."
Thi Phượng Lan vừa nói vừa đẩy Giang Bắc Nhiên vào phòng bếp, bộ dáng như không chờ nổi nữa.
Ba người đi vào hậu viện, để Tiểu Đóa đẩy những tạp dịch và đầu bếp kia ra, nhường phòng cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên đi tới trước bếp lò, đầu tiên lấy một bộ đao cụ trong Càn Khôn giới ra, tiếp đó lại lấy bảy cái bình sắc màu sắc khác nhau.
Thi Phượng Lan hiếu kỳ hỏi:
"Trong mấy cái chai này chứa cái gì a?"
"Ngươi có thể mở ra ngửi."
Giang Bắc Nhiên vừa nhóm lửa vừa trả lời.
Đương nhiên Thi Phượng Lan sẽ không khách khí, nàng tiện tay cầm một bình sứ màu lam, mở ra rồi hít vào một hơi.
"Oa ! hương vị thật thơm."
Thi Phượng Lan vừa nói vừa đưa cho Tiểu Đóa ngửi:
"Ngươi ngửi thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận