Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 508: Bên Trong Chướng Khí (2)

Người này rõ ràng tới vì hắn hắn. Nói cách khác Mẫn Nhiên không có tác dụng ẩn hình tại đây.
Giang Bắc Nhiên kéo mặt nạ xuống, chậm rãi đi về phía bóng người.
Vì chướng khí quá nồng nên phải tới gần lắm Giang Bắc Nhiên mới thấy được dáng dấp đối phương.
Người này mặc trang phụ dị tộc xanh đỏ, tướng mạo khác hoàn toàn với người địa phương.
Hắn có làn da màu tím đen, con ngươi như mèo, mũi thẳng cằm thon.
Thấy Giang Bắc Nhiên đi tới, dị tộc giãy giụa muốn đứng lên nhưng kẹt trong nham thạch, hoàn toàn không thể động đậy.
Hắn vừa muốn há mồm nói gì đó, sáu cái răng lập tức rơi ra.
"Ngươi là ai?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Tiếng dị tộc khó hiểu vang lên, tuy nghe không hiểu nhưng dựa vào ngữ điệu kích động cũng biết đối phương nói lời không hay ho gì.
"Không biết nói tiếng người à?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không hiểu, trực tiếp đánh một quyền vào mặt dị tộc.
Phanh một tiếng.
Một quyền này trực tiếp đánh dị tộc máu tươi tung toé.
"Máu vẫn là màu đỏ."
Nhìn ngũ quan bị lõm vào của dị tộc, Giang Bắc Nhiên kéo thi thể đối phương khỏi nham thạch, bắt đầu giải phẫu.
Kiểm tra xong, Giang Bắc Nhiên phát hiện dị tộc không chỉ có tướng mạo khác với người địa phương mà ngay cả nội tạng cũng khác.
Nhất là phổi của hắn, kích cỡ to hơn người bình thường rất nhiều.
Cắt phổi ra, một bóng dáng màu trắng thế như sét đánh, không kịp bưng tai lao tới mặt Giang Bắc Nhiên..
"Suỵt ! tiểu gia hỏa, bình tĩnh một chút."
Trong nháy mắt đó, Giang Bắc Nhiên biết đó là Khương Lang Cổ, loại sâu độc này thích nhất phun mê độc, rồi tìm cách chui vào trong cơ thể người.
Giang Bắc Nhiên cẩn thận từng li từng tí bắt lấy Khương Lang Cổ, lấy một phần đồ ăn chuyên cho sâu độc từ trong Càn Khôn giới ra, dùng đầu ngón tay nhích một tí rồi đưa tới bên miệng Khương Lang Cổ, tiểu gia hỏa ngửi ngửi một tí, ăn ngấu nghiến.
"Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi cắn ngón tay ta rồi, có thể buông lỏng chút không?” Chờ Khương Lang Cổ ăn xong đồ ăn, Giang Bắc Nhiên cũng thăm dò được thực lực của nó.
Bách Luyện Cổ.
Chính là loại ‘cường cổ’ được luyện ra từ trong trăm loại độc trùng.
Trấn an Khương Lang Cổ xong, Giang Bắc Nhiên cất nó đi rồi tiếp tục giải phẫu.
"Hô..."
Sau một nén nhang, Giang Bắc Nhiên thở phào một cái, dáng vẻ khí quan dị tộc không giống người bình thường nhưng công năng cũng chẳng khác là bao. Giang Bắc Nhiên cảm thấy hẳn là vì hoàn cảnh sống khác biệt.
Giang Bắc Nhiên phân tích được, dị tộc ở một nơi có sức nén rất cao, khiến khí quản phải có kết cấu phù hợp với môi trường này.
Nơi có sức chịu nén cao...
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên không nhớ ra ở Lan Châu có nơi nào như thế.
Ngoài ra, Giang Bắc Nhiên còn bắt được bốn cổ trùng khác, bất quá đều còn lâu mới bằng Bách Luyện Cổ vừa nãy.
Kết luận xong, Giang Bắc Nhiên tiếp tục đi về phía đông nam.
Xem ra lần này không phải thiên tai, mà là nhân họa a...
Giang Bắc Nhiên tin, dị tộc trong chướng khí không chỉ có một. Dị tộc không nói một lời, vừa thấy người đã tấn công, chứng tỏ mục đích tới đây là để giết họ.
Vô luận cấu tạo khí quan hay sâu độc trong cơ thể đều khiến chướng khí trở thành môi trường tác chiến mạnh nhất của họ, dù đụng phải Huyền Linh của Phong Châu họ cũng chẳng sợ thua thiệt.
Đến cùng những người này tới từ đâu...
Giang Bắc Nhiên nghi hoặc, tiếp tục đi trong chướng khí, đồng thời cũng không ngừng tìm kiếm trận nhãn.
"Oanh!"
Lúc này, cách đó không xa, trong chướng khí truyền tới từng trận tiếng vang, nghe như có người đanh đánh nhau, thực lực cũng không thấp.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực tìm kiếm, phát hiện đó là hai Huyền Vương, thực lực đều là ngũ giai, cũng coi là kỳ phùng địch thủ.
Đối với loại thế lực ngang nhau này, Giang Bắc Nhiên cũng không muốn tới tham gia náo nhiệt. Dù sao hiện tại hắn khó tự đảm bảo, nên tranh thủ thời gian tìm cách giải quyết độc chướng mới là chính sự.
Tiếp tục đi về phía trước, Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần dò xét được ngày càng nhiều cường giả Thịnh quốc bị cuốn vào trận chiến, mà đối thủ của họ đều là những người dị tộc kia.
Chốc lát sau, Giang Bắc Nhiên thấy được vô số thi thể ngã trên đường, có bách tính, cũng có người tu luyện.
Theo mỗi lần thấy thi thể Huyền Linh, cảm giác bất an trong lòng Giang Bắc Nhiên ngày càng cao. Hắn bắt đầu sợ cường giả của họ sẽ toàn diệt. Nếu quả thật như thế, vấn đề Thịnh quốc phải đối mặt rất nghiêm trọng.
"Cứu... Cứu ta."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang đi, bên chân đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ.
Giang Bắc Nhiên cúi đầu nhìn xuống thì thấy một người trung niên bị phanh ngực mổ bụng nằm dưới đất, từ trang phục trên người hắn có thể nhận ra là người của Tinh La tông.
Giang Bắc Nhiên ngồi xổm xuống, trước nhét ruột lại vào bụng người trung niên, sau đó cho đối phương dùng một viên Long Tiên Đan.
Giang Bắc Nhiên ho khan một cái, dùng thanh âm hùng hậu khàn khàn nói:
"Che bụng, chờ một lúc nữa sẽ tốt."
"Đa tạ tiền bối, tại hạ..."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nam tử trung niên này đột nhiên run lên, tay phải bỗng rút bội đao bên hông chém về phía Giang Bắc Nhiên.
Chỉ nghe đương một tiếng, dù đao trong tay người trung niên chém trúng cổ Giang Bắc Nhiên nhưng hắn lại chẳng tổn thương mảy may.
"A... Thật xin lỗi, không phải ta, không phải ta muốn, ta..."
Giang Bắc Nhiên phát hiện chỗ không hợp, dùng tay ra hiệu im lặng rồi thò một tay vào miệng người trung niên.
Một lát sau, Giang Bắc Nhiên kéo một con rết đỏ ra.
"Được rồi, hiện tại ngươi không sao rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa cầm con rết lên nhìn, thuận tiện hỏi tên họ đối phương, biết người này được Tinh La tông phái đi quan sát, Giang Bắc Nhiên tiếp tục hỏi:
"Đội ngũ của các ngươi gặp phải chuyện gì?"
Dù người nọ vẫn chưa tỉnh hồn nhưng đối mặt với vấn đề Giang Bắc Nhiên vừa hỏi, hắn vẫn cố gắng đáp.
"Ta... Chúng ta vừa vào, rất nhanh đã mất liên lạc, độc chướng phảng phất như một mê cung, sư đệ của ta một khắc trước còn ở đằng sau ta, nhưng một khắc sau đã biến mất.” Mê cung...
Giang Bắc Nhiên nhíu mày, hiện tại hắn đã có chút hiểu rõ, vì sao Ân Giang Hồng không tới cứu hắn, hẳn đối phương cũng bị vây khốn trong đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận