Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 719: Tới Thăm Mặc Hạ (2)

Quả nhiên không tầm thường.
Xem hết cả ván cờ, Giang Bắc Nhiên âm thầm nhẹ gật đầu, kỳ nghệ lão giả này phi thường cao, không chỉ có bố cục cao minh mà còn biết tùy cơ ứng biến.
Thu thập bàn cờ xong, Mặc Hạ nhìn về phía lão giả:
"Ngài chờ một chốc."
Lão giả nghe xong thì gật gật đầu, ngồi yên ở chỗ cũ.
Mặc Hạ đứng lên, thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái rồi nói:
"Sư huynh, ta đi pha trà cho ngài."
"Không cần, ta chỉ đến nhìn xem ngươi ở đây có quen không thôi.” Mặc Hạ gật đầu, nói khẽ:
"Ừm... ban đầu có chút sợ nhưng Thanh Sách sư huynh vẫn hay tới thăm ta, về sau gặp được vị lão giả này cũng dần quen với việc chung đụng với quỷ hồn.” "Ai! Hảo thúc thúc, ngươi đã đến a!"
Mặc Hạ vừa dứt lời đã thấy Thanh Thanh bay từ bên ngoài đến, nhìn thấy Giang Bắc Nhiên thì hưng phấn hô.
Nhìn tiểu nữ hài luôn tràn đầy sức sống kia, Giang Bắc Nhiên cười nói:
"Đi ra ngoài chơi sao?"
"Ừm! Thanh Thanh xem họ đánh cờ mà chẳng hiểu gì nên ra ngoài chơi một chút!” Thanh Thanh vừa nói xong thì phía sau xuất hiện thêm mấy quỷ hồn của tiểu hài tử, chúng nhao nhao dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Giang Bắc Nhiên.
Thanh Thanh cũng lập tức giới thiệu:
"Hảo thúc thúc, đây đều là bằng hữu mới của ta ."
Giang Bắc Nhiên hơi lườm họ, phát hiện đám tiểu quỷ này đa phần đều không ở đây, vì trên thân họ không có bất kỳ lệ khí gì.
Nhìn một đám tiểu hài lại nhìn lão nhân an tọa trước bàn cờ kia, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm khái.
Nơi này... Rất biết cách chiêu quỷ a.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh một chút thì rất nhanh đã tìm được nữ quỷ từng bị hắn đánh hồn ấn lên.
Giang Bắc Nhiên kêu Thanh Thanh đi chơi rồi đi đến bên cạnh đầm lầy, nhìn một nữ quỷ đang bay trên không trung.
“Chờ một chút... đây là ai?” Bây giờ nữ quỷ này mi thanh mục tú, thậm chí trên mặt còn mang chút ửng hồng, có loại cảm giác nhìn thấy mà yêu, khác với ấn tượng lần đầu với Giang Bắc Nhiên. Khi ấy miệng nàng rách tới tận mang tai, mắt vằn tia máu.
"Ai! Đại vương ngài tới rồi."
Lúc này, nữ quỷ đã nhận ra Giang Bắc Nhiên, vội từ giữa không trung bay chậm tới.
"Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này rồi?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Hì hì, trông nô gia có ổn không?"
Nữ quỷ ôm mặt thẹn thùng nói.
"Ta là đang hỏi ngươi, tại sao ngươi lại trở thành thế này?” Thấy đại vương không tính khen mình, nữ quỷ có chút ủy khuất đáp:
"Lúc nô gia vừa biến thành quỷ cũng có hình dạng này, chỉ vì đại ác nhân kia mà phải hấp thụ quá nhiều lệ khí nên mới thay đổi.” "Cho nên, nếu ngươi không liên tục hút lệ khí sẽ biến trở về dáng vẻ nguyên bản?"
Nữ quỷ nghe xong thì nhìn về phía Mặc Hạ đi theo sau lưng Giang Bắc Nhiên:
"Tuy ta cũng không chắc nhưng từ khi vị tiểu chủ nhân này tới, ta dần trở về dáng vẻ này.” Giang Bắc Nhiên nhìn Mặc Hạ rồi hỏi:
"Sau khi tới đây ngươi đã làm gì?"
Mặc Hạ suy nghĩ một lát rồi bẻ mấy ngón tay:
"Đầu tiên ta làm theo lười sư huynh nói, quét dọn lại nơi này, xử lý đống thi thể kia, mỗi ngày luyện công đánh cờ.” Là vì nơi này được đánh quét sạch sẽ sao?
Giang Bắc Nhiên thầm đoán rồi nhìn về phía nữ quỷ:
"Ta hỏi ngươi, trước kia nơi này thường xuyên sẽ có quỷ hồn đi tới chứ?"
"Không có, đại đa số đều là ác nhân kia bắt được."
Kỳ quái...
Nếu nói nơi này chiêu quỷ thì Giang Bắc Nhiên còn hiểu, dù sao quỷ rất thích những nơi có lệ khí nặng.
Nhưng bây giờ nơi này đã được quét dọn sạch sẽ, theo lý mà nói hẳn chỉ là một chỗ bình thường mà thôi, sao có thể chiêu thêm nhiều quỷ chứ?
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên không khỏi đánh giá Mặc Hạ.
Sẽ không là thể chất đặc thù gì chứ...
Trước kia Giang Bắc Nhiên cảm thấy thể chất đặc biệt rất hiếm. Nhưng sao hiện tại hắn cảm thấy nó rẻ mạt chẳng khác nào rau cải trắng thế này.
Bất quá lúc này Giang Bắc Nhiên vẫn chưa xác định được đến cùng có phải vì Mặc Hạ không. Dù sao kiến thức về quỷ hồn của hắn không nhiều.
Lần sau trở làm vài thí nghiệm nghiệm chứng một chút mới được.
"Ô !"
Sáng sớm, Liễu Tử Câm vặn eo bẻ cổ rời giường.
“Hôm nay Lục sư huynh hẳn đã giúp Miểu Miểu giải quyết chuyện ở Liễu trấn rồi, hôm nay đến phiên ta!” Liễu Tử Câm vừa nghĩ nên nhờ Lục sư huynh chuyện gì vừa ngồi trước kính trang điểm.
Nàng thuần thục búi tóc theo kiểu lăng vân, vừa tính đi thay y phục thì một con diều màu vàng bay về phía nàng.
"Hử?"
Liễu Tử Câm nghi ngờ than nhẹ một tiếng, có chút kỳ quái con diều này là từ đâu mà tới.
Liễu Tử Câm đưa tay tiếp lấy con diều, vừa thầm thán phục con điều này cực kỳ tinh xảo thì thấy nó tự mở ra.
Thư ư?
Liễu Tử Câm cầm tờ giấy đọc.
A... Cái này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận