Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 278: Cảm Động

Ngô Thanh Sách hít sâu một hơi rồi đáp:
"Sư huynh, sau chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông lần trước, cũng nhờ huynh mà một trận đại nạn ở Phong Châu được cản lại.” Nói đến đây, Ngô Thanh Sách ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên một chút rồi nói tiếp:
"Cho nên... Ta cho rằng lần này sư huynh ra ngoài cũng vì có chuyện nguy hiểm."
Ngô Thanh Sách cúi đầu nói xong, không đợi Giang Bắc Nhiên kịp phản hồi đã ngẩng đầu, thận trọng nhìn lên, lại phát hiện có một giọt nước mắt lăn dài trên mặt sư huynh.
"Sư... Sư huynh! ? Ngươi sao thế! ? Có phải là ta nói sai cái gì, ngươi nói với ta, ta nhất định thay đổi, nhất định..."
Trong lúc Ngô Thanh Sách đang hoang mang hoảng sợ, Giang Bắc Nhiên nói với hắn:
"Không, ngươi nói rất hay, sư huynh ta vui lắm, đi thu thập một chút, chuẩn bị vào Tập Nguyên trấn cùng ta."
Nghe sư huynh nói thế, Ngô Thanh Sách không biết nên cao hứng hay khổ sở, hắn chắp tay nói:
"Vâng."
Thấy Ngô Thanh Sách rời đi, Giang Bắc Nhiên nhấc tay gạt nước mắt, dù nước mắt này có một ít niềm vui nhờ vào Ngô Thanh Sách nhưng phần đa là vui mừng cho chính hắn.
Ngô Thanh Sách có thể nghĩ rõ ràng như thế, Lục Dận Long chỉ cần điều tra một chút về năm năm ở Quy Tâm tông của hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ chú ý tới điểm này, thậm chí còn có thể suy ra nhiều chuyện hơn.
Dù bây giờ vẫn chưa có chuyện, hắn còn thảnh thơi được, nhưng về sau, một khi có chuyện liên quan đến tông môn, hắn muốn từ chối sẽ cực kỳ khó.
Bất quá đối với tương lai như thế, Giang Bắc Nhiên vẫn có thể thản nhiên tiếp thụ.
Đầu tiên, lông dê ở Quy Tâm tông ngày càng ít. Thậm chí dù xuống núi, lông dê cũng ngày càng ít luôn. Điều này khiến Giang Bắc Nhiên có sở thích sưu tầm thuộc tính thật sự rất bức bối.
Dù sao nếu không có điểm thuộc tính, giấc mộng thiên hạ vô địch của hắn làm sao mà thực hiện được?
Thứ hai, gần đây nhiệm vụ địa cấp của hắn xuất hiện khá nhiều. Nhưng không như nhiệm vụ của Lâm Du Nhạn, thấp nhất cũng là Hoàng cấp.
Nói cách khác, trên cơ bản hắn đã có thể khống chế được đa số các nhiệm vụ Địa cấp cá ướp muối, chỉ cần tiếp tục duy trì sự cẩn thận này, dù về đụng phải mười nhiệm vụ Địa cấp hắn vẫn có thể thong dong ứng đối.
Con mẹ nó! Sao tự nhiên nghĩ tới chuyện xui xẻo vậy chứ, phi phi phi!
Tóm lại nhiệm vụ Thiên cấp lần này có thể nói là một khảo nghiệm không tệ với hắn. Nếu có thể xử lý hoàn mỹ nhiệm vụ này, dù bị một đống lão đại để mắt tới hắn vẫn có thể xử lý được.
Con mẹ nó! Lại tự nhiên nghĩ tới chuyện xấu!
Giang Bắc Nhiên không nghĩ nhiều nữa, hắn ra khỏi lều dẫn Ngô Thanh Sách xuống núi đi tới Tập Nguyên trấn.
Tập Nguyên trấn không hổ là thành trấn trung tâm của Tứ Bàn quận, Giang Bắc Nhiên vào tiểu trấn đã phát hiện nơi này phi thường náo nhiệt. Hai bên đường phố là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, tác phường có đủ, không chỉ như vậy, đất trống ở hai bên đường phố đều có nhiều tiểu thương bày hàng.
Vào sâu hơn nữa là thành lâu cao lớn, nhà cửa hai bên san sát, tiểu điếm, hàng thị và nhiều cửa hàng lớn nữa đều ở đây.
Bất quá Giang Bắc Nhiên tới đây không để dạo phố, trên đường hắn cẩn thận nghe ngóng mọi người trò chuyện.
"Ai, ngươi có phát hiện không, gần đây những công tử của Diệp gia rất ít ra ngoài tìm hoan tác nhạc a."
"Chứ còn gì nữa, trong nhà xảy ra lớn như vậy, đổi lại là ta ta cũng không còn mặt mũi nào để ra ngoài."
"Ha ha ha, đám đệ tử hoàn khố phách lối kia bây giờ chỉ biết kẹp chặt đuôi làm người.” "Suỵt, ngươi nói nhỏ thôi, dù người ta bị từ hôn nhưng muốn xử lý chúng ta chỉ là chuyện trở bàn tay thôi.” "Đúng rồi, tới tới tới, uống rượu, cụng chén vì chuyện cao hứng này!"
...
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên nghe được loại đối thoại như thế này không ít, có thể xác định được Diệp gia trong Tập Nguyên trấn cũng không quá tốt.
Ân... Có mấy ca ca bại gia tử cùng tỷ tỷ điêu ngoa bốc đồng, đúng là rất “nhân vật chính”.
Sau khi thám thính được một ít tin tức, Giang Bắc Nhiên dẫn Ngô Thanh Sách tới một rừng cây bên ngoài trấn, dựa theo tình báo Lạc Văn Chu cung cấp, đây là nơi các đệ tử Diệp gia thường tới tập luyện.
Giang Bắc Nhiên mặc Mẫn Nhiên vào rồi cùng Ngô Thanh Sách trèo lên một cái cây lớn, tĩnh tâm chờ đợi.
Vào giờ Mùi, một nhóm đệ tử trẻ tuổi đúng như Lạc Văn Chu nói đi vào trong rừng cây.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên chưa từng thấy Diệp Phàm, thậm chí ngay cả chân dung cũng không có nhưng chỉ cần quan sát một chút hắn đã nhận ra người đi sau cùng chính là Diệp Phàm.
Trong ánh mắt có một chút hận đời, hai phần kiệt ngạo bất tuần, ba phần hững hờ, mười phần đừng khinh thiếu niên nghèo!
Thiếu niên này đứng trong đội ngũ trông rất tách biệt, khuôn mặt hắn làm biểu tình như bị thiếu nơi, đúng là nhân vật chính không thể chính hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận