Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 650: Gặp Lại Ngô Thanh Sách

Nghe được ngay cả sư huynh cũng khen mình, Ngô Thanh Sách vô cùng vui vẻ. Một năm nay, ngày nào hắn cũng rèn luyện với cường độ vô cùng cao, bất kỳ chỗ nào nguy hiểm liền chui vào, không ít lần trở về từ cõi chết.
Mà hắn liều mạng như vậy là vì cái gì? Không phải là vì bảo trì hình tượng đệ tử đệ nhất trong mắt sư huynh hay sao!
Bây giờ được sư huynh chính miệng thừa nhận, Ngô Thanh Sách bỗng cảm thấy mọi nỗ lực đều đáng giá.
Ngô Thanh Sách hưng phấn trong giây lát rồi bắt đầu kể lại những chuyện mình đã trải qua một năm nay cho Giang Bắc Nhiên nghe.
"Cho nên, chủ yếu có ba nơi giúp ngươi tăng tu vi nhiều nhất?”
"Đúng thế."
Ngô Thanh Sách gật gật đầu.
Một năm nay hắn gặp được không ít bước ngoặt, lần đầu giúp hắn đột phá Huyền Linh, lần thứ hai giúp hắn thăng lên tam giai, lần thứ ba trực tiếp giúp hắn phi thăng đến Huyền Linh cửu giai, cách Huyền Vương chỉ kém một bước mà thôi.
"Ba khu này đều là chính ngươi tìm được hay sao?”
Ngô Thanh Sách nhớ lại một lát rồi đáp:
"Ba khu này... Đều là tông chủ kêu ta đi."
Đấy, đúng là nó rồi.
Giang Bắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy tu vi Ngô Thanh Sách tăng lên quá nhanh, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân.
Xem ra làm sư phụ của Ngô Thanh Sách, Lục Dận Long thật sự rất dụng tâm.
Giang Bắc Nhiên hiểu được chân tướng cũng không hỏi tiếp, ngược lại chỉ vào Lan Nhược Tự ở sau lưng mà nói:
"Lần này gọi ngươi tới có ba chuyện, một là xử lý đám hòa thượng trong miếu kia, hai là đem trong miếu mấy cái kia hòa thượng xử lý sạch, hai là xử lý sạch đám hòa thượng như thế trong cả nước.
Ngô Thanh Sách theo hướng sư huynh chỉ nhìn về phía Lan Nhược Tự rồi chắp tay nói:
"Vâng, ta đã hiểu."
“Chuyện thứ ba là nghĩ cách đưa nạn dân ở nơi đây tới Lư Lâm quận, dàn xếp cho tốt.”
"Vâng!"
"Ừm, chỉ ba chuyện này thôi, đi làm đi."
Ngô Thanh Sách nghe xong thì vâng một tiếng, chỉ là bước chân có chút do dự. Dù sao hơn một năm không gặp, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo sư huynh.
"Học cái gì không học lại học người khác lề mề chậm chạp, nhanh đi đi."
Bị giáo huấn một câu, Ngô Thanh Sách đành phải cúi đầu xin lỗi một tiếng rồi sải bước đi về phía Lan Nhược Tự.
Huyết Ảnh Thủ nay đã lớn hơn rất nhiều, nó không đi theo Ngô Thanh Sách mà chăm chú nhìn Giang Bắc Nhiên.
Nó nhớ rõ năm đó nam nhân này trêu đùa nó như thế nào, cũng nhớ rõ hắn cho nó ăn một viên đan dược mà mỗi tháng không có thuốc giải sẽ khiến nó đau bụng dài dài.
Bây giờ cảm nhận được khí tức Giang Bắc Nhiên vẫn bình thường như cũ thì Huyết Ảnh Thú liền có chút rục rịch muốn đòi lại món nợ năm đó.
Giang Bắc Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Huyết Ảnh Thú thì ngẩng đầu nhìn nó một chút, sau đó mỉm cười.
"Thanh Sách, ngươi bỏ quên cái gì nè."
Ngô Thanh Sách đi được một khoảng cách thì bỗng nghe sư huynh kêu mình lại, hắn vừa quay đầu thì thấy Huyết Ảnh Thủ từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt hắn.
"Ô ô ô... Ô ô ô..."
Nhìn hai mắt rưng rưng run rẩy tiếng kêu nghẹn ngào hoảng sợ của Huyết Ảnh Thú, Ngô Thanh Sách cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn giẫm lên Huyết Ảnh Thú rồi trừng mắt quát lớn.
"Đừng nói là ngươi bất kính với sư huynh nhé?"
Huyết Ảnh Thú nghe xong thì không ngừng lắc đầu, tiếng nghẹn ngào trong miệng càng thêm tăng cao.
"Ta tin ngươi cũng không dám đâu, nếu sư huynh thật sự muốn giết ngươi thì chỉ cần một cái chớp mắt thôi, ngươi rõ chưa?"
"Ô ô ô, ô ô ô..."
Huyết Ảnh Thú nghe xong thì hung hăng gật đầu, biểu thị bản thân đã rõ.
Giải quyết xong chuyện ở Lan Nhược Tự, Giang Bắc Nhiên lần nữa ngồi lên tường vân về tới Quy Tâm tông.
Đáp xuống trước phòng nhỏ của mình, Giang Bắc Nhiên vừa đẩy cửa ra đã thấy trên bàn có vài bức thư.
Giang Bắc Nhiên tới xem thì phát hiện là sư huynh để lại, phía trên hỏi hắn đi đâu, đi bao lâu, nếu có thể hãy viết thư về cho sư huynh.
Giang Bắc Nhiên xem thư của sư huynh xong thì đặt qua một bên rồi xem mấy bức thư khác.
A, nguyên lai là hắn gửi tới.
Những bức thư khác là của Lệ Phục Thành nay đang ở Lương quốc xa xôi. Đa phần đều là báo của những gì Lệ Phục Thành đoạt được. Đoán chừng mãi không thấy Giang Bắc Nhiên hồi âm nên mấy bức thư sâu có thể thấy rõ con hàng này có phần luống cuống.
Vì hắn nghĩ có lẽ mình làm gì sai nên Vương đại ca mới không vui, từ đó không trả lời.
Mãi đến hơn nửa năm trước rốt cục hắn cũng chịu không nổi bị suy đoán này dày vò nên nghĩ cách quay về Thịnh quốc, tới Quy Tâm tông nghe ngóng một hồi mới biết Vương đại ca xác thực đã lâu không có trở về, cũng không ở trong hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận