Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 855: Sát Hồn

Giang Bắc Nhiên phát hiện Tiểu Thất cũng không biết vì sao hắn lại muốn tới nơi này. Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang quan sát bốn phía, tính mở miệng nói gì đó thì tiếng cường điên cuồng rùng rợn truyền từ dưới đất lên. vào tòa cung điện này lúc, Giang Bắc Nhiên liền quan sát bốn phía lên, vừa muốn mở miệng, liền nghe đến một trận làm cho người rùng mình điên cuồng tiếng cười từ dưới đất truyền đến.
"Ha ha ha ha ha! Đến rồi! Rốt cuộc ngươi đã đến rồi! Ta đợi ngươi rất lâu a! Ha ha ha ha ha ha!"
Trong tiếng cười điên dại, một người tồn tại dưới trạng thái linh hồn bay lên tận trời, sát khí trên thân đối phương nồng đậm hơn so với bất kỳ lệ quỷ nào mà Giang Bắc Nhiên từng gặp qua.
"Ha ha ha ha ha! Bùi Tâm..."
Tiếng cười của Sát Hồn bỗng im bặt, hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên mà hỏi:
"Ngươi là ai! ?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Sát Hồn với biểu lộ kinh ngạc thì mỉm cười.
Kêu hắn nên trả lời kiểu gì đây? Ta chỉ là đi ngang thôi? Hoặc ta đi giúp tiểu đệ nhà mình?
Sát Hồn ở giữa không trung dần táo bạo hơn, chỉ vào Giang Bắc Nhiên mà quát:
"Sao có thể! ? Trong dự ngôn căn bản không nhắc gì tới ngươi! Ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này, ngươi cũng không thể xuất hiện ở đây!"
Nhìn Sát Hồn dần trở nên cuồng loạn, Giang Bắc Nhiên đang nghĩ nên làm sao để câu thông với đối phương thì Sát Hồn bỗng lao từ trên không trung xuống, xông về phía Tiểu Thất.
"Chậm đã!"
Giang Bắc Nhiên sử dụng tinh thần lực khống chế Sát Hồn dừng lại giữa không trung.
"Chuyện gì cũng từ từ mà nói, ở ngay trước mặt ta mà muốn đoạt xá thì không tốt lắm đâu?"
Sát Hồn bị giữ lại thì lần nữa nóng nảy hơn:
"Không thể nào! Không nên là như vậy! Không nên là như vậy a!"
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, Sát Hồn hóa thành một đoàn sương đỏ tiêu tán ở không khí.
'A, chỉ vậy thôi à?' Nhìn Sát Hồn cứ như vậy mà biến mất, Giang Bắc Nhiên cũng không biết nên nói tố chất tâm lý của đối phương kém hay là năng lực kháng áp quá yếu, chỉ có chút xíu chuyện ngoài ý đã sụp đổ, vậy thì còn làm đại sự kiểu gì nữa.
Mà Tiểu Thất đang ngơ ngác rốt cục cũng dần nhận ra vấn đề, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Vương đại ca... Vừa rồi là gì vậy?"
"Không quan trọng, tiếp tục làm chuyện ngươi cần làm đi."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên nhìn thấy Sát Hồn thì Tiểu Thất cũng thấy, hắn cảm nhận được linh hồn mình rung động thật mạnh, nếu không nhờ có Vương đại ca ở bên cạnh, chắc hắn đã sợ tới run chân, ngồi bệt xuống đất rồi.
Đó là một loại sợ hãi khó nói nên lời, tựa như con mồi trong nháy mắt bị thợ săn bắt lấy.
Tuyệt vọng đến ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.
Nhất là khi Sát Hồn lao về phía hắn, Tiểu Thất sợ vỡ mật. Nếu không ngờ Vương đại ca kịp thời xuất thủ ngăn cản Sát Hồn kia, chỉ sợ hắn đã sợ tới trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nghe Vương đại ca trả lời hời hợt như vậy, sự sợ hãi trong lòng Tiểu Thất lập tức tiêu tán không còn gì, sải rộng bước chân đi vào trong cung điện.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên nhiều rận không sợ ngứa. Nếu hắn đã bị cuốn vào chuyện này, hệ thống cũng chẳng nhảy ra nhắc nhở thì chi bằng hắn làm đại ca làm đến cùng, cùng Tiểu Thất vượt qua nguy nan lần này.
Về phần Sát Hồn vừa rồi, Giang Bắc Nhiên chỉ đoán được đối phương không có hảo ý với Tiểu Thất, cũng cảm thấy không phải Sát Hồn kia dẫn dụ Tiểu Thất tới đây.
Mà nguyên nhân rất đơn giản, nếu hắn đã dẫn dụ Tiểu Thất tới thì hẳn còn nhiều ‘ải’ cần phải qua lắm.....
'Hả?' Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
‘Này... Chẳng lẽ ta đã đốt cháy giai đoạn rồi?' Nếu nghĩ như vậy mà nói, những ‘ải’ khó khăn kia hẳn là để kéo chậm bước chân Tiểu Thất. Đoán chừng theo kịch bản mà nói, khi lên đảo, Tiểu Thất sẽ ngẫu nhiên gặp được Cư Tử Dân, hai người may mắn tìm được một mảnh vỡ, dần dà phát hiện được cung điện này.
Kết quả hắn vừa ra tay đã rút ngắn kịch bản, vừa phá giải bí mật của Kim Đỉnh đảo vừa cưỡng ép giúp Tiểu Thất vượt qua trùng kích tinh thần.
Giúp Tiểu Thất tìm được tòa cung điện này sớm hơn.
'Nguy rồi, ta thành thứ cản đường nhân vật chính rồi!' Đến tận bây giờ Giang Bắc Nhiên mới nhận ra, chủ yếu do hắn hiếu kỳ về bí mật của Kim Đỉnh đảo, lại xem Tiểu Thất như lợi khí phá giải bí mật nơi đây. Mà khi bí mật dần bị phá giải, Giang Bắc Nhiên cũng dần hãm vào đó sâu hơn.
Bây giờ, thứ duy nhất có thể an ủi được hắn là hệ thống vẫn không nhắc nhở, chứng tỏ chuyện này không có gì quá nguy hiểm.
Phân tích xong những điểm này, Giang Bắc Nhiên nhớ tới ý tứ trong câu nói của Sát Hồn.
'Làm sao có thể! Trong dự ngôn căn bản không có ngươi!'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận