Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 356: Khí Thế

Giờ Hợi tại Dục Tú cung.
Lâm Diệu Nghi đứng bên hồ sen ngắm nhìn bầu trời, biểu lộ khi thì khẩn trương, khi thì bối rối, khi thì chờ mong, rất phức tạp.
"Đùng, đùng!"
"Đùng, đùng!"
"Trời yên biển lặng! Ca vũ thăng bình ! ".
Lâm Diệu Nghi nghe tiếng gõ mõ xong thì sau lưng có một nữ tử mặc cung trang màu đỏ mở miệng nói:
"Tỷ tỷ, canh hai rồi, ngài nói xem, hôm nay hoàng thượng có triệu chúng ta không."
Lâm Diệu Nghi cúi đầu, dùng tư thái ưu nhã xoay người nhìn nữ tử kia:
"Tâm tư hoàng thượng thế nào, chúng ta nào có thể phỏng đoán."
Liếc nhìn xung quanh, thấy không có thái giám tuần tra, nữ tử mặc cung trang nhỏ giọng nói bên tai Lâm Diệu Nghi:
"Ta thấy hôm nay lúc hoàng thượng thấy tỷ tỷ có phần hào hứng, ta đoán hoàng thượng chắc chắn sẽ triệu tỷ tỷ thị tẩm."
Lâm Diệu Nghi lắc đầu:
"Chớ có nói bậy, coi chừng bị người khác nghe thấy."
"Vâng !"
Nữ tử lên tiếng, nhưng rất nhanh lại lo lắng nói:
"Tỷ tỷ, nếu hoàng thượng không thích chúng ta... Chúng ta sẽ thế nào a?"
Lâm Diệu Nghi lắc đầu:
"Đừng nghĩ nhiều vậy, an tâm chờ là được."
Lâm Diệu Nghi nói xong thì thở dài, nhớ ánh mắt buổi chiều hoàng thượng nhìn nàng, trong đó có tán thưởng nhưng không có dục vọng, chỉ như công tử văn nhã thưởng thức mỹ ngọc thôi.
Nếu đổi lại bình thường, Lâm Diệu Nghi sẽ rất thích ánh mắt như vậy, nàng thích cảm giác đó. Nhưng bây giờ nàng không có tư cách hy vọng xa vời với tình cảm, nếu hoàng thượng không thích các nàng, các nàng chỉ sợ phải đối mặt với chuyện cực kỳ đáng sợ.
Trong lúc tâm thần bất định, Lâm Diệu Nghi lần nữa nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, muốn dùng ánh sao ngăn chạn bất an trong lòng.
Một bên khác, trong Tĩnh Tâm điện, Giang Bắc Nhiên ngồi trên long ỷ lật xem một bản Tân Từ Thư.
Bình thường lúc rảnh rỗi, Giang Bắc Nhiên rất thích đọc sách, chỉ là sách hắn đọc thường là trận pháp, y kinh, văn học các loại. Đối với mấy loại sách như lịch sử hoặc cách cai trị, hắn không có hứng thú. Đương nhiên, hai loại sau hắn ít khi thấy được.
Nhưng bây giờ trong Tĩnh Tâm điện này, hai loại sách hắn ít khi thấy lại có rất nhiều. Ban đầu hắn có chút không hứng thú, nhưng khi đọc thử lại cảm thấy khá thú vị.
Tỷ như Tân Từ Thư chẳng hạn. Người biên soạn là Tân Từ tể tướng, không phải tể tướng Thịnh quốc mà thuộc về một triều đại đã mất.
Nội dung trong sách đa phần nói về “chế dân”, khiến Giang Bắc Nhiên có phần kinh diễm lẫn phẫn nộ.
Ví dụ trong sách viết về thủ đoạn lấy mạnh khi yếu, lấy gian ngự lương.
Đơn giản mà nói, quân vương dùng người mạnh khinh người yếu. Cuối cùng trong nước chỉ còn dân mạnh, nhược dân tự động bị dân mạnh tiêu diệt.
Mà Tân Từ thì chủ trương dùng nhược dân công trị cường dân, nếu chỉ có cường dân, triều đình sẽ khó khống chế, không bằng dùng nhược dân trừ cường dân, số còn lại không đáng bận tâm.
Giết tuấn kiệt, lưu ngu dân, rất tiện cho người thống trị quản lý, nhưng lại khiến đất nước ngày càng đi xuống.
Nếu cách làm này Giang Bắc Nhiên còn xem đó là một loại lựa chọn thì nội dung trong chương Dĩ Nhược Khứ Cường lại khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng buồn nôn.
Nội dung là dùng lương dân thống trị gian dân, quốc gia tất loạn, nếu dùng gian dân đến thống trị lương dân, quốc gia tất thịnh.
Đạo lý cũng rất đơn giản, để ác bá xưng bá một phương, nếu huấn luyện được nhân dân chịu đựng được loại ác bá này, dĩ nhiên sẽ có thể chịu được sự thống trị của hoàng quyền.
Cho nên, lưu manh du côn chính là phòng tuyến đầu tiên của hoàng quyền.
Con mẹ nó, Tân Từ này thật đúng là âm hiểm.....
Giang Bắc Nhiên cố nén chửi, đọc tới cuối.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên buông sách xuống, trong não đột nhiên nhảy ra một câu, thứ này căn bản là ăn người chứ chả có nhân nghĩa đạo đức gì cho cam!
Cách thống trị này vô cùng hắc ám cùng áp bách, khiến Giang Bắc Nhiên có chút buồn nôn.
Giang Bắc Nhiên đóng sách lại, vuốt vuốt sống mũi.
"Giang... Không phải, hoàng... Hoàng thượng."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần, Mộc Dao đột nhiên mở miệng nói.
"Chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên nhắm hai mắt hỏi.
"Có thể cho ta chút chuyện để làm không, ta không muốn lãng phí thời gian thế này.” Giang Bắc Nhiên có thể nghe ra được tính tình Mộc Dao đã dịu đi không ít. Dù trong lời nói vẫn còn chút kiêu ngạo, cũng không muốn tự xưng nô tỳ, nhưng Giang Bắc Nhiên không tính bức nàng đến mức này. Dù sao cha người ta dù cho ngươi đặc quyền, nhưng khi dễ nữ nhi bảo bối của đối phương quá thảm, dù có đặc quyền cũng chết chắc.
Thế là Giang Bắc Nhiên mở mắt ra:
"Từng đọc qua Tư Thục?"
"Tất nhiên."
Mộc Dao đáp.
"Bát Bộ Thông Học thì sao?"
Bát Bộ Thông Học cũng như tứ thư ngũ kinh cùng loại, tư tưởng, học thuật, văn hóa có ảnh hưởng sâu xa với thời đại, là loại thư tịch ai cũng từng đọc.
Nhưng Mộc Dao là người tu luyện, đọc sách với người tu luyện chỉ là biết chữ, để xem hiểu võ công tuyệt thế, tâm pháp thần bí mà thôi.
Cho nên Giang Bắc Nhiên mới hỏi thế.
"Đọc qua rồi, còn có Danh Học, Biết Lễ, Văn Dung ta đều đọc qua."
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong có hơi kinh ngạc, cái nhìn với Mộc Dao cũng thay đổi.
Thế là hắn vẫy tay với Mộc Dao:
"Tới đây."
Lúc này, Giang Bắc Nhiên mặc đế bào ngồi trên long ỷ, đây là tẩm cung của hắn, lời nói và hành động này khiến Mộc Dao theo bản năng đưa tay che trước ngực.
Không... Không đúng! Ta sợ hắn làm gì! Chỉ là Luyện Khí cảnh thôi. Nếu hắn thật sự dám làm ẩu, xem thử ta có đánh gãy tay hắn không! Đúng thế! Ta chỉ vì chứng minh mình không sợ hắn nên mới đáp ứng hắn.
Mộc Dao thầm tự thuyết phục mình xong thì cất bước đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên đẩy cái giá nến về phía trước:
"Sao ngươi lại học những thứ này?"
"Ta muốn học cái gì thì học cái gì a."
Mộc Dao đáp.
"A, thế à."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì dời giá cắm nến về:
"Vậy ngươi tiếp tục quay về đứng đi."
Trong lòng Mộc Dao tràn đầy nghi ngờ, theo bản năng muốn kéo giá nến về nhưng thấy Giang Bắc Nhiên liếc nhìn mình thì dừng tay, thâm thể cứng đờ.
Vì sao hắn có được loại khí thế này a... Giống... Giống cha lớn quá.
Nghĩ đến câu, nếu còn dám phạm thượng, trẫm sẽ để nhớ thật kỹ, Mộc Dao lập tức thu tay lại, đứng thẳng người.
Ta... Ta chỉ là không ăn thiệt thòi trước mắt. Ừm! Không ăn thiệt thòi trước mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận