Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 438: Hãm Hại Sư Muội

Giang Bắc Nhiên quan sát bộ mặt nịnh nọt của Lục Vĩ Hồ một lát rồi hỏi:
"Ăn no chưa?"
"Ăn no rồi, ăn no rồi, khẩu phần chủ nhân cho thật hoàn mỹ, không nhiều không ít, vừa đủ, mà hương vị..."
"Ăn no rồi thì tốt."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, quay người rời đi thì nghe phía sau truyền đến tiếng kêu của Lục Vĩ Hồ:
"Chủ nhân đi thong thả."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ... .
Thú vị, cũng không biết con hồ ly này có thể kiên trì được bao lâu.
Trở lại Tĩnh Tâm điện, cung nữ quét dọn tại cửa cung vừa thấy hoàng thượng thì bị hù thiếu chút ném văng cây chổi, nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ:
"Bệ hạ."
Cũng không nàng sợ hoàng thượng quá, chỉ là mấy ngày nay đối phương luôn vô thanh vô tức biến mất, khiến những hạ nhân như các nàng rất không có cảm giác an toàn.
Vì cái gọi là sợ nhất không phải nhìn thấy nhện mà là nhện đột nhiên không thấy đâu.
Một lãnh đạo đột nhiên xuất hiện phía sau lưng đáng sợ hơn lãnh đạo luôn nhìn chằm chằm nhiều.
Giang Bắc Nhiên một đường đi đến ngự thư phòng, trên đường đi, thái giám cung nữ bị hù không khỏi nhao nhao quỳ xuống, may mắn họ không có lười biếng.
"Cung nghênh thánh giá ! ".
Nghe tiếng la của Vương công công ngoài cửa, ánh mắt Mộc Dao đang đọc sách trong thư phòng lộ ra mấy phần kinh hỉ, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.
"Hừ, vô thanh vô tức chạy khỏi cung, làm gì có hoàng đế nào như thế chứ."
Khổng Thiên Thiên ở bên cạnh kỳ quái nói:
"Trước đó hoàng thượng cải trang vi hành không phải dẫn chúng ta theo à, sao lúc ấy sư tỷ không nói vậy.” Mộc Dao nghe xong không khỏi trừng mắt liếc Khổng Thiên Thiên nhưng lại đột nhiên mỉm cười, không biết lấy một khối bánh kem bách hợp từ chỗ nào, nhét vào miệng Khổng Thiên Thiên.
Khổng Thiên Thiên theo bản năng cắn một cái thì thấy cửa ngự thư phòng bị đẩy ra.
"Ô ô ô... Ô ô..."
Khổng Thiên Thiên bị hoàng thượng nhìn, đầu tiên nàng không ngừng chỉ vào bánh trong miệng, tiếp đó khoát tay, như muốn giải thích gì đó, nhưng lại không bỏ được mỹ vị phun trong miệng ra, nhả ra thì thật sự quá lãng phí.
Giang Bắc Nhiên cũng không nói gì, trực tiếp nháy mắt ra hiệu.
Khổng Thiên Thiên có chút giận dỗi nhìn sư tỷ nhà mình, ủy khuất đi lĩnh đánh gậy.
"Tham kiến hoàng thượng."
Khổng Thiên Thiên đi rồi, Mộc Dao mới hành lễ với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua cuốn sách trong tay Mộc Dao, mở miệng nói:
"Lại đang đọc cuốn này?"
Mộc Dao hơi kinh ngạc nhìn Giang Bắc Nhiên, nghĩ thầm nguyên lai bình thường hắn cũng chú ý ta đọc sách nào a.
Trong lòng Mộc Dao có chút nhảy cẫng lên, gật gật đầu, sau đó ừ một tiếng.
Giang Bắc Nhiên ngồi vào trước long án, hắn lấy một cuốn sổ mỏng ra rồi nói:
"Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của ngươi rất tốt, đây là thứ trẫm đáp ứng với ngươi, cầm lấy đi.” Mộc Dao nghe xong thì chút kiêu ngạo trong lòng ném đi đâu hết, ba chân bốn cẳng chạy tới trước long án.
"Là truyện ký về Thượng Quan Uyển Nhi sao?"
Mộc Dao cao hứng hỏi.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Đa tạ bệ hạ!"
Mộc Dao thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái rồi cầm cuốn sổ thật mỏng kia lên:
"Bệ hạ, vì sao... mỏng như vậy?"
"Đây là phần thượng, phận kết còn nhìn biểu hiện về sau của ngươi."
"Vâng... Đa tạ bệ hạ, vậy ta đi đọc sách."
Mộc Dao nói xong thì quay về chỗ ngồi của mình.
Quyển kết mà Giang Bắc Nhiên nói tới chỉ là lừa nàng thôi. Hiểu biết của hắn về Thượng Quan Uyển Nhi chỉ là chút kiến thức thấy được trong lúc vô tình lướt Truyện Đọc Việt.
Cuốn sách mỏng này đều là những gì Giang Bắc Nhiên nhớ được và chắp vá lung tung mà ra, về phần quyển kết..... nhân vật truyền kỳ thì làm gì có kết thúc, đúng không?
Trong lúc Mộc Dao nghiêm túc đọc sách về Thượng Quan Uyển Nhi, cửa ngự thư phòng bị gõ.
"Vào đi."
Theo kẹt kẹt vang lên, cửa gỗ mở ra, Vương Thủ Quý cúi đầu đi tới quỳ trên mặt đất:
"Không biết hoàng thượng trở về, nô tài nghênh giá chậm, tội đáng chết vạn lần."
"Không sao, tìm trẫm có chuyện gì."
"Khởi bẩm bệ hạ, văn nhân công tượng ngài tìm đã tới dịch quán trong Ninh Đô."
"Đã biết, lui ra ngoài đi."
"Tuân chỉ."
Vương Thủ Quý nói xong thì chậm rãi lui ra khỏi ngự thư phòng.
Lần này, Giang Bắc Nhiên mời nhóm văn nhân công tượng tới là để tiến cử một nhóm trung thần lương tướng mới. Số quan viên này một ít để là quan phụ mẫu một phương, còn người có tài thì nằm trong phạm vi quản hạt của hắn.
Mặc kệ ở thời đại nào, nhân tài mãi mãi luôn là trọng yếu nhất, trên con đường hoàn thiện đất nước, những người này là cực kỳ quý giá.
Giang Bắc Nhiên tính triệu họ vào cung rồi khảo sát một thời gian mới thả ra ngoài.
Phê chữa tấu chương đến trưa, vì tấu chương đã được sàng lọc một lần nên hiện việc phê duyệt khá nhẹ nhõm, điểm thuộc tính cũng khó lấy được hơn.
Đây cũng vì Giang Bắc Nhiên không chỉ đợi trong cung nữa, hắn muốn ra ngoài khảo sát dân tình.
Giang Bắc Nhiên xem tấu chương mới xong thì nhìn Mộc Dao đang gật gù đắc ý bên cạnh.
Ngần ấy nội dung... mà nàng có thể độc lâu như vậy?
Ôm lấy nghi hoặc này, Giang Bắc Nhiên hô:
"Mộc Dao."
Nghe hoàng thượng kêu mình, Mộc Dao vội vàng đứng lên hành lễ:
"Hoàng thượng gọi ta có chuyện gì?"
"Ngươi qua đây."
Giang Bắc Nhiên vẫy tay với Mộc Dao.
Mộc Dao nháy mắt hai cái, tuy có chút không rõ hoàng thượng muốn làm gì nhưng vẫn đi về phía trước hai bước.
Nhưng Giang Bắc Nhiên lại lắc đầu, lần nữa ngoắc tay:
"Đến bên người trẫm."
Ồ! ?
Nghe được câu này, khuôn mặt nhỏ của Mộc Dao trong nháy mắt biến đỏ bừng.
Hắn, hắn, hắn... Hắn muốn làm gì! ? Sao đột nhiên để ta tới bên cạnh hắn, không lẽ hắn muốn làm gì ta! ?
Mặc dù ta cũng có chút tìm cảm với hắn, không, là hảo cảm a. Nhưng không có nghĩa hắn có thể làm ẩu!
Huống chi bây giờ là giữa ban ngày, lại trong thư phòng, hắn, hắn, hắn...
Thấy Mộc Dao chân tay luống cuống, Giang Bắc Nhiên cau mày:
"Lời của trẫm, ngươi không nghe thấy sao?"
Trong chớp nhoáng này, Mộc Dao đột nhiên cảm thấy Giang Bắc Nhiên sau thư án bá đạo không gì sánh được, giống như bản thân là một chiếc thuyền lá trên biển cả, căn bản không có sức chống cự cuồng phong...
Không... Không liên quan! Tới thì tới, hắn bất quá chỉ là Luyện Khí cảnh, nếu hắn có can đảm động tay động chân với ta, ta liền... liền hung hăng đập hắn! Ừm! Đánh thật mạnh!
"Hô..."
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, Mộc Dao đi tới bên người Giang Bắc Nhiên, thần sắc khẩn trương tới cực điểm.
"Ngồi đi."
Giang Bắc Nhiên dời băng ghế nhỏ tới bên cạnh.
"Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng ghế ngồi."
Mộc Dao thấp thỏm ngồi lên băng ghế, nàng cúi đầu xuống, trong đầu đã loạn thành một đoàn.
Trong lúc thân thể sắp co lại, nàng bỗng thấy hoàng thượng duỗi tay tới.
Trong nháy mắt, đầu Mộc Dao trống rỗng, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ nhắm thật chặt mắt lại.
"Mộc Dao, Mộc Dao? Ngươi nhắm mắt lại làm gì?"
Một lát sau, tiếng của Giang Bắc Nhiên truyền đến bên tai Mộc Dao Giang Bắc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận