Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 783: Thận Thiên Hoa

Giang Bắc Nhiên đi vào trong Thái Ất quán, không đợi hắn mở miệng đã nghe được tiếng bước chân dồn dập từ lầu hai chạy xuống.
"Này nha, Giang lão đệ, ngươi tới trễ vây. Mau lên đây, mau lên đây, chúng ta chờ ngươi đã lâu."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Lục Dương Vũ một cái rồi chậm rãi đi lên thang lầu.
Lục Dương Vũ kéo tay Giang Bắc Nhiên cùng đi lên.
"Hắc hắc hắc, nhìn nè, đây cũng là Giá Hải Kình Thiên của Linh Lung phường chúng ta, Giang đại sư, mau lấy bảo bối của ngươi ra cho chúng ta thưởng lãm đi.” Giang Bắc Nhiên cố gắng bảo trì thanh tỉnh, chậm rãi đi về phía Lục Dương Vũ hỏi:
"Đại ca... Không biết Giá Hải Kình Thiên này... . là sao?"
"Là khen ngươi lợi hại chứ còn gì nữa?”
“Ý ta tà là... . ta có biệt danh này từ khi nào?"
"Thế nào, không phải xưng hô này rất xứng với ngươi à. Cao quán trưởng phục ngươi, ta cũng phục ngươi, không gọi ngươi là Giá Hải Kình Thiên thì còn gọi ai nữa?"
"Ta chỉ muốn biết là ai đặt cái biệt danh này cho ta thôi."
"Việc này..."
Lục Dương Vũ sờ cằm:
"Ta thật sự không biết a, dù sao hai ngày nay người ta đồng Linh Lung phường có mời tới một vị tôn đại phật, năng lực siêu phàm nhập thánh, có thể xưng tụng là Giá Hải Kình Thiên, ta nhớ mà."
Hai ngày này...
Không đợi Giang Bắc Nhiên kịp suy nghĩ, Lục Dương Vũ đã kéo tay dẫn hắn lên lầu hai. Đồng thời, một tráng hán râu ria xồm xoàm đi xuống nói:
"Đây là Giá Hải Kình Thiên ngươi nói?"
"Thế nào? Muốn so thử một chút không?"
Lục Dương Vũ gây sự.
"Thế thì không cần."
Tráng hán lắc đầu:
"Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, nhất là người trong Linh Lung phường này, không có chút bản lĩnh, muốn nhận lấy tên tuổi này sợ là không thể nào, chỉ là ta có chút kinh ngạc vì vị Giá Hải Kình Thiên này lại trẻ tuổi như thế."
"Xem như ngươi thức thời."
Lục Dương Vũ đắc ý nhẹ gật đầu, giới thiệu với Giang Bắc Nhiên:
"Đây là bằng hữu cũ khi nãy ta nói đó. Thận Thiên Hoa, cũng như ta, đều là Trận Pháp sư thất phẩm, am hiểu nhất là trận pháp loại hình công kích, Thiên Hỏa Trận của hắn là thiên hạ đệ nhất đó."
Thận Thiên Hoa nghe xong thì bất mãn nói:
"Cái tên này, sao vừa tới đã nói sạch về ta rồi."
"Không biết nhìn người gì cả, lão ca ta đây là đang giúp ngươi, ngươi cho rằng biệt danh Giá Hải Kình Thiên của Giang Bắc Nhiên chỉ gọi cho có thôi à? Chỉ cần được hắn chỉ điểm, ngươi sẽ thông não rất nhiều thứ đấy.” Trải qua một tháng tiếp xúc, Lục Dương Vũ bội phục Giang Bắc Nhiên tới cực điểm, đồng dạng cũng có được ích lợi không nhỏ.
Nhìn Lục Dương Vũ tận sức nói khoác về mình, Giang Bắc Nhiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vì kỹ năng trận pháp là thứ hắn khó giấu người Thi gia nhất, dù sao lão tổ tông Thi gia cũng vì trận pháp nên mới giữ hắn lại mà.
Cho nên sau khi phát hiện vị lão đại ca Lục Dương Vũ này làm người không tệ, Giang Bắc Nhiên cũng chẳng che giấu đối phương về khả năng trận pháp của mình nữa.
Thận Thiên Hoa và Lục Dương Vũ đã là hảo hữu mấy chục năm, cũng từ trước tới giờ đối phương không bắn tên không hụt, cho nên liền dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Giang Bắc Nhiên một lần. Tuy trong lòng đã tin bản sự của người trẻ tuổi này không nhỏ nhưng vẫn không cách nào tưởng tượng được một tiểu bối còn trẻ như vậy có thể có bản sự lớn bao nhiêu.
Mặc dù rất mâu thuẫn nhưng Thận Thiên Hoa vẫn hiểu được một hai.
"Được rồi, nên giới thiệu cũng đã giới thiệu xong, Bắc Nhiên a, ngươi qua đây đi, cho ngươi xem thử bảo bối tốt."
Lục Dương Vũ nói xong thì dẫn Giang Bắc Nhiên đi tới trước một cái bàn vuông.
Trên bàn vuông là một cuốn thư tịch trông vô cùng cổ xưa, phía trên là ký hiệu Cửu Cung Bát Quái.
Sau đó Lục Dương Vũ vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
“Lão ca không xử bạc với ngươi chứ, Hoa Tử vì cuốn sách này mà thiếu chút nữa bỏ mạng rồi. Nếu không phải ta và hắn có giao tình lâu năm, hắn làm gì chịu lấy ra cho ta xem."
"A, đồ vật quý giá như thế, ta vẫn là không nhìn thì tốt hơn."
Giang Bắc Nhiên nói xong, tính quay người đi tới phòng khách.
"Ai!"
Lục Dương Vũ một phát kéo Giang Bắc Nhiên lại:
"Tiểu tử này, sao ngươi không biết tốt xấu gì hết, đây là sách gì ngươi còn không nhìn ra ư?"
"Ta cùng vị Thận tiền bối kia không có giao tình gì nhiều, ta không dám nhận thứ này, vẫn để hai vị xem thì hơn.” Gặp Giang Bắc Nhiên thật sự không muốn xem, Lục Dương Vũ dần trở nên gấp gáp:
"Không phải có ta bảo kê ngươi à, ân tình của ta cũng là nhân tình của ngươi, tranh thủ thời gian đến xem đi, qua thôn này không còn thôn khác đâu."
"Không xem là không xem."
Giang Bắc Nhiên vẫn lắc đầu như cũ.
"Ngươi thật sự không xem ư?"
Lục Dương Vũ hỏi lần nữa.
"Tiểu tử ngươi... Ai."
Lục Dương Vũ thở dài, nhìn về phía Thận Thiên Hoa nói:
"Ta nói mà, tiểu tử này còn tinh hơn so với khỉ nữa."
Cảm thán xong, Lục Dương Vũ lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Xem như đại ca van ngươi được chưa, nhìn một lần thôi, rồi giải thích cho hai huynh đệ chúng ta biết đến cùng làm thế nào bố trí trận pháp trong đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận