Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 108: Sinh Là Người Của Sư Huynh, Chết Là Ma Của Sư Huynh

Chiếu cố một ít hoa cỏ rồi cho các tiểu khả ái ăn xong, Giang Bắc Nhiên vừa trở lại Tử Trúc uyển đã thấy Ngô Thanh Sách tới.
"Chuẩn bị xong rồi?"
Giang Bắc Nhiên bỏ hai cái vò trong tay ra và hỏi.
"Đúng thế."
Ngô Thanh Sách trịnh trọng gật đầu.
"Vậy đi với ta."
Đưa Ngô Thanh Sách vào phòng có trận pháp, Giang Bắc Nhiên lấy hai cái răng nanh màu đỏ sậm trông như được làm bằng thủy tinh từ Càn Khôn giới ra.
Răng nanh thủy tinh Phong Diễm Bệ Ngạn được xem như phù bảo dùng để duy trì và vận hành trận pháp, đôi răng nanh này là nguồn huyền khí cung cấp cho trận pháp.
Tiếp đó hắn lại lấy Kim Hồng Chỉ và Phi Vân Tinh Thạch Phiến, các loại phù triện bằng da Viêm Sư bày thành Tụ Linh Trận sơ bộ.
"Vào đi."
Giang Bắc Nhiên nhìn Ngô Thanh Sách ngoài cửa và hô.
"Vâng."
Ngô Thanh Sách cung kính chắp tay đi vào, hắn biết những phù triện này đều có giá trị không nhỏ, sư huynh bố trí thuần thục như vậy, hẳn đã sớm chuẩn bị cho hắn.
Ta sinh là người của sư huynh, chết là...
"Ngươi đang nghĩ gì đấy, tranh thủ thời gian ngồi vào đi."
Thấy Ngô Thanh Sách còn đứng đó ngẩn người, Giang Bắc Nhiên lôi hắn vào.
Chờ Ngô Thanh Sách ngồi xếp bằng giữa trận, Giang Bắc Nhiên cảm thụ linh khí phân bố xung quanh rồi nói:
"Vận công."
Nghe được chỉ lệnh, Ngô Thanh Sách lập tức nhắm mắt, bắt đầu vận hành Quy Tâm Quyết.
Yên lặng chờ một chút, chờ cho linh khí phân bố xung quanh phát sinh biến hóa, Giang Bắc Nhiên mới lấy năm viên Thổ linh thạch hạ phẩm từ trong Càn Khôn giới ra, chôn xuống năm vị trí là linh tuyền của trận pháp. Đồng thời đặt ba trận kỳ màu vàng theo thế Tam Hoa Tụ Đỉnh.
"Trận pháp đã thành, còn lại dựa vào sự cố gắng của chính ngươi."
"Đa tạ sư huynh."
Tạ ơn xong, Ngô Thanh Sách mở mắt nhìn, hắn phát hiện sư huynh đã đóng cửa rời đi.
Tuyệt đối không được cô phụ sự chuẩn bị tỉ mỉ của sư huynh, lần này ta nhất định phải đột phá thành công!
Ngô Thanh Sách thầm hạ quyết tâm, lần nữa nhắm mắt toàn lực vận hành Quy Tâm Quyết.
...
Dù một đêm không chợp mắt nhưng Giang Bắc Nhiên chẳng buồn ngủ chút nào. Hắn thu dọn phòng luyện đan một chút, rồi trở về Lam Tâm đường sau vài ngày vắng mặt.
Cái này... Gì đây?
Nhìn người đến người đi tấp nập cùng tiếng người huyên náo, nhốn nháo trong Lam Tâm đường, Giang Bắc Nhiên ngơ ngác.
Người trong Hồi Nhạn phong lúc này đông tới mức khiến Giang Bắc Nhiên nhớ tới ngày lễ quốc khánh có người phải trèo lên tường xem pháo hoa, chật tới nỗi tiến không được lùi cũng không xong.
Sau khi nhìn ra tất cả đều là đệ tử ngoại đường của Hồi Nhạn phong, Giang Bắc Nhiên thật vất vả mới tìm được một sư đệ của bổn đường, vội kéo hắn tới.
"Bái kiến Giang sư huynh."
Liễu Lạc Chương phát hiện người kéo mình là Giang Bắc Nhiên thì hành lễ.
"Hôm nay sao trong Hồi Nhạn phong đông người vậy?” "Hồi bẩm sư huynh, những người này đều là đến để luận bàn kỳ nghệ với Lam Tâm đường ta."
Bàn cái đéo gì...
Giang Bắc Nhiên thiếu chút chửi bậy nhưng may đã kiềm lại được, hắn cười nói:
"Ta ở Lam Tâm đường năm năm, không biết Quy Tâm tông lại có nhiều nhân sĩ yêu cờ như thế."
Liễu Lạc Chương nghe xong cũng cười, đáp:
"Từ sau khi Lam Tâm đường hợp tác với Thủy Kính đường, đệ tử thích đánh cờ trong tông đột nhiên nhiều hơn."
"Được, ta đã biết, ngươi đi đi."
Chờ Liễu Lạc Chương đi xa, Giang Bắc Nhiên không khỏi lắc đầu thở dài.
Hắn có thể tưởng tượng được vì sao lại có tình cảnh này. Một là cờ dễ học hơn nhạc khí nhiều, dù sao ở trình độ gì cũng đánh cờ được, hơn nữa chỉ có Lam Tâm đường chuyên về đánh cờ.
Nhưng tới Thủy Kính đường mà không hiểu gì về nhạc lý hay nhạc khí thật sự rất kỳ.
Hai là Thủy Kính đường có quy củ của mình, bên đó hạn chế số nam đệ tử bái phỏng. Cho nên hiện tại Lam Tông đường mới nhiều người thế này.
Ai, những người này không cần luyện công sao? cao tầng trong nội đường cũng mặc kệ không quản...
Giang Bắc Nhiên vừa định đi lên thì thấy một tên lam kỳ của Mặc Ngữ đường đi ngang qua mình.
Được rồi, thượng bất chính hạ tắc loạn, Quy Tâm tông này loạn rồi.
Thầm chửi bậy trong lòng, Giang Bắc Nhiên trở về ký túc xá, so với bên ngoài đông như trẩy hội, nơi này quạnh quẽ hơn nhiều, hoặc nói không có gì thay đổi cả.
Trở lại phòng nhỏ của mình, Giang Bắc Nhiên vừa mở cửa đã thấy trên mặt đất có hai tờ giấy.
Xoay người nhặt lên, Giang Bắc Nhiên đọc tờ ở trên trước.
Trường phong phiến thử, mậu liễu liên âm.
Đọc xong, Giang Bắc Nhiên liền biết khẳng định là của Lâm Du Nhạn. Vừa vào đã hỏi thăm là phong cách vốn có của nàng.
Nội dung phía sau cơ bản là cảm tạ cùng khen ngợi mũ rơm. Nôm na là đã huynh hao tâm, tay nghề tinh xảo, làm phiền huynh rồi, mãi cũng không quen. Mấy câu từ này khiến Giang Bắc Nhiên đọc xong vẫn khó lòng thích ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận