Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 729: Gặp Lão Tổ Tông (1)

Quyết định rồi, về sau kết giới bản tâm của ta cũng sẽ chế tạo dựa trên những tiêu chuẩn này.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên ghi nhớ đủ loại động thực vật trong rừng thì bỗng nghe được thanh âm vui đùa.
"Tông chủ, ta ở chỗ này ! ".
"Tông chủ, mau, ăn quả anh đào này đi."
"Ai nha ! tông chủ, sao ngài lại sờ nơi đó của người ta."
Khóa miệng Giang Bắc Nhiên co rúm hai lần, có chút hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không, thanh âm này không thích hợp a...
Mà lúc Thi Hoằng Phương nghe được thanh âm này thì như tìm được phương hướng, dẫn Giang Bắc Nhiên đi tới.
Theo tiếng vui cười càng lúc càng lớn, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng gặp lại vị Huyền Thánh kia.
Chỉ là... Phong cách vẽ không thích hợp.
Bên người Huyền Thánh là oanh oanh yến yến, nói ít thì mười mấy thiếu nữ tuổi trẻ đang bồi hắn chơi trò trốn tìm, vị Huyền Thánh kia thì bị che mắt.
Con mẹ nó, đã là Huyền Thánh, che miếng vải đó cũng có khác gì bình thường đâu? ! ? !
Đây chắc là cảm giác nghi thức đi...
Trước khi tới, Giang Bắc Nhiên từng tưởng tượng qua đủ loại tình cảnh khi hai người họ gặp mặt, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là quang cảnh này.
Hắn tuyệt đối không ngờ, Huyền Thánh lại là lão già háo sắc.
"Lão tổ tông, ta đã dẫn người đến."
Thi Hoằng Phương tiến lên, chắp tay nói.
Nghe được tiếng của Thi Hoằng Phương, Thi Hồng Vân kéo miếng vải xuống. đánh giá Giang Bắc Nhiên một phen:
"Tiểu tử, đi ra ngoài lăn lộn ngần ấy thời gian vẫn không hiểu thiếu nhân tình người khác phải tới tận nhà cảm tạ à? Còn muốn bổn quân tự mình đến xin ngươi?"
Thấy vị lão tổ tông này trái ôm phải ấp, Giang Bắc Nhiên cố nén tiếng mắng chửi, chắp tay hành lễ nói:
"Tiền bối dạy phải, là vãn bối sai."
"Ừm, không tệ, ngược lại không tìm cớ qua loa tắc trách với bổn quân. Để bổn quân đoán xem, sở dĩ ngươi không tới cửa nói lời cảm tạ là sợ kéo quan hệ với Thi gia sẽ có phiền phức đúng không?"
"Vãn bối không dám."
"Không dám? Bổn quân thấy ngươi là rất dám nha, nhận nhân tình của bổn quân còn không nghĩ cách báo đáp, ngươi xem như là người đầu tiên. Cứ thích đợi ở Thịnh quốc chim không thèm ị kia?”
Lựa chọn một:
"Tiền bối hiểu lầm rồi."
Ban thưởng: Trạch Phong Minh Thư (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: “Ta đúng là thích như vậy thật.”
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Sao ai cũng thích kiểu nói chuyện này hết vậy?
Giang Bắc Nhiên khó hiểu thầm mắng nhưng vẫn chọn số hai:
“Ta đúng là thích như vậy thật.”
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm chú linh.
Thi Hoằng Phương nghe xong chỉ cảm thấy đau cả đầu.
Vừa rồi quên nhắc nhở hắn, đừng nói chuyện như thế cùng lão tổ tông.
Thi Hoằng Phương vừa muốn tiến lên giải thích hộ hai câu thì nghe tiếng lão tổ tông ha ha cười nói:
"Hảo tiểu tử! Quả nhiên can đảm, nói chuyện phiếm cùng bổn quân lại không chút rụt rè nào, cũng khó trách có thể ẩn giấu lâu ngay dưới mắt chúng ta lâu như vậy.”
Thi Hồng Vân ôm hai thiếu nữ trẻ tuổi đi đến bên dòng suối nhỏ, ngửa mặt lên. Vào lúc Giang Bắc Nhiên tưởng hắn sẽ ngã thì một cái ghế mây đột nhiên xuất hiện, vững vàng tiếp lấy hắn cùng hai thiếu nữ.
Thiếu nữ bên trái hôn lên mặt một cái, hắn há mồm nhận lấy hạt sen do thiếu nữ còn lại đút cho.
Thi Hồng Vân vừa nhai vừa nói với Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu tử, ngươi chờ trong linh mạch lâu như vậy, đừng nói với ta ngươi không thu hoạch được gì.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì trực tiếp lấy tất cả đồ vật có chứa Mộc linh khí mà hắn tạo ra ra.
"Trừ phân cho hai vị cô nương đồng hành và tặng ra ngoài thì vẫn còn một ít, tất cả đều ở đây.”
Thi Hồng Vân ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp khinh thường nói:
"Thu lại thu lại, tưởng bổn quân hiếm hoi gì mớ đồ chơi đó của ngươi?"
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đem thu hồi tất cả mọi thứ vào trong Càn Khôn Giới.
"Ý của bổn quân là, ngươi thu hoạch nhiều như vậy thì nên tới nhà cảm tạ chứ. Đây là lễ, hiểu không?"
"Vãn bối biết sai rồi."
Thi Hồng Vân ăn thêm một viên bồ đào do thiếu nữ đưa tới, một tay xoa eo thiếu nữ vừa đút hắn bồ đào rồi nhìn về phía Thi Hoằng Phương nói:
"Tiểu Ngũ a, đo qua tiểu tử này chưa?"
Thi Hoằng Phương lập tức chắp tay đáp:
"Hồi lão tổ tông, đo qua rồi, là... là... Hạ hạ phẩm."
"Ha ha ha ha ha ha."
Thi Hồng Vân nghe xong thì không ngừng cuồng tiếu, còn đạp đạp ghế mây:
"Hạ hạ phẩm, tốt một cái hạ hạ phẩm! Ha ha ha, tiểu tử, ngươi đúng là hiếm thấy thật."
Cũng vậy...
Vị này lão tổ tông Thi gia này xem như triệt để lật đổ hình tượng về Huyền Thánh trong lòng Giang Bắc Nhiên.
Hắn vốn tưởng người tới cảnh giới này đều vô dục vô cầu, đã là cao nhân đắc đạo. Vậy mà vị trước mắt này chẳng khác nào lưu manh ngoài chợ, chỉ một chữ.
Tuyệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận