Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 635: Ôn Dịch (1)

Bỏ ra thời gian hơn mười ngày, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng bay về cảnh nội Thịnh quốc, khoái cảm bỗng dâng lên khi bay cả ngàn mét mà hệ thống cũng chẳng xuất hiện, hắn cảm thấy ngay cả thở cũng thoải mái hơn nhiều.
Quả nhiên vẫn là nơi này thích hợp với ta hơn.
Giang Bắc Nhiên cảm thụ được khí tức tự do, từ từ bay về phía Quy Tâm tông. Khi bay qua Lư Lâm quận, hắn đột nhiên nhướng mày, vì hắn phát hiện phía dưới tụ tập một lượng lớn nạn dân, không chỉ quần áo tả tơi mà trên mặt còn tràn ngập tử khí.
Ôn dịch?
Giang Bắc Nhiên từng thấy không ít cảnh tượng thế này, hắn bèn đáp xuống đất.
Đáp xuống xong, Giang Bắc Nhiên mới nói với Lâm Du Nhạn:
"Ngươi về tông trước đi.”
Sau đó không đợi Lâm Du Nhạn đáp lại, Giang Bắc Nhiên đã điều khiển tường vân lần nữa bay lên không trung, tiếp tục bay về phía Quy Tâm tông.
"Quan gia! Xin ngài thương xót, ngài không để ta vào thì để khuê nữ của ta vào đi! Khuê nữ nhà ta chỉ mới hai tuổi thôi! Mới hai tuổi thôi a!"
"Quan gia! Ta dập đầu xin ngài! Van ngài cho bọn ta vào đi! Xung quanh trăm dặm quanh đây không còn sự sống, xin ngài thương xót, cứu lấy chúng ta a!”
"Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi, chúng ta sắp vào được rồi mẹ ơi!"
Giang Bắc Nhiên đi xuyên qua bầy nạn dân, nghe tiếng kêu ầm ĩ không ngừng xuyên qua tai, hắn bèn dùng tinh thần lực kiểm tra triệu chứng trên người đối phương.
Đúng thật là ôn dịch không sai, nhưng lại không phải ôn dịch bình thường...
Giang Bắc Nhiên từng gặp qua đủ loại ôn dịch nhưng đây là lần đầu hắn gặp phải loại ôn dịch tà môn thế này. Ôn dịch đan phần là truyền nhiễm rồi phá hủy hệ miễn dịch.
Nhưng những bách tính này trừ ho ra máu, nhiệt độ cao, làn da lốm đốm các loại có thể giải thích bằng khoa học ra thì quanh thân còn có hắc khí thuộc về huyền học.
Chẳng lẽ là dư âm của đợt chướng khí trước đó?
Kiểm tra triệu chứng các nạn dân xong, Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn cửa thành đóng chặt.
Sông Nghi Trấn là nơi xa nhất ở phía bắc của Lư Lâm quận, là nơi người lui tới nhiều nhất.
Lúc này, dù vệ binh đóng chặt cửa thành nhưng không dùng bạo lực xua đuổi nạn dân, thậm chí thỉnh thoảng còn ném đồ ăn từ trên thành xuống.
Có thể thấy được, quan phụ mẫu nơi này cũng không nhẫn tâm để những nạn dân chịu chết, chỉ là thật sự không có cách nào thôi.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang nghĩ nên làm gì để tìm ra đầu nguồn trận ôn dịch này thì một thanh âm lanh lảnh vang lên.
Thứ đồ chơi gì vậy? Trẫm đang đứng đây mà?
Đương nhiên Giang Bắc Nhiên biết ‘trẫm’ trong câu vừa rồi không phải hắn, vfi thế lập tức hiếu kỳ thò đầu ra nhìn, muốn xem là vị hoàng thượng nào giá lâm.
Nạn dân nghe xong thì như gặp được cứu tinh, hai mắt phát sáng, dùng tất cả khí lực còn lại bò tới nghi trượng của hoàng thượng.
Phốc... Lại là nàng! ?
Nhìn Mộc Đao mặc hoàng bào, Giang Bắc Nhiên không khỏi ngơ ngác.
Không phải hắn thắc mắc việc Mộc Dao là hoàng thượng, nếu để Giang Bắc Nhiên chọn, hắn cũng sẽ chọn nàng thay cho mình.
Chỉ là dựa theo quy củ thì chỉ có người bình thường mới được làm hoàng đế của Thịnh quốc. Ban đầu dù hắn phá vỡ quy tắc này thì hắn cũng chỉ là phế vật tu luyện năm năm vẫn chỉ dừng lại ở Luyện Khí.
Nhưng Mộc Dao thì khác, nàng là thiên tài tu luyện, có thể nói đã triệt để phá vỡ quy củ này.
Thứ hai Mộc Dao là nữ nhi của Ân Giang Hồng, Quan Thập An... Không đúng, Thai Anh Tung vậy mà lại đồng ý chuyện này.
Kỳ quái thay...
"Tất cả lui ra!"
Thấy nạn dân vọt tới thánh giá, đám hộ vệ phía sau lập tức nhặt cung cài tên, đám hộ vệ thì tạo thành một bức tường làm bằng thương, bảo vệ hoàng thượng chặt chẽ ở giữa.
Thấy thế, các nạn dân chỉ có thể lùi bước, một bộ phận trực tiếp quỳ liều mạng dập đầu.
"Hoàng thượng, cầu ngài cứu chúng ta! Cứu chúng ta đi!"
"Tất cả lui ra, ai bảo các ngươi động võ."
Theo âm thanh của Mộc Dao vang lên, đám hộ vệ lập tức quay người quỳ xuống:
"Là thuộc hạ lỗ mãng, xin bệ hạ giáng tội."
Lúc này, Khổng Thiên Thiên đứng ở bên người Mộc Dao lập tức nhảy ra phất tay quát lớn:
"Không có mắt nhìn gì cả, còn không mau lui ra."
"Vâng!"
Đám hộ vệ đáp ứng một tiếng rồi lùi lại.
Mộc Dao thấy nạn dân không dám tiến lên nữa, chỉ dừng ở tại chỗ không ngừng dập đầu thì chủ động đi tới nói:
"Xin các vị yên tâm, triều đình nhất định dùng toàn lực trị liệu cho các ngươi, mong mọi người không đừng từ bỏ hi vọng."
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ thánh minh a!"
"Bệ hạ quả nhiên không khác gì trong truyền thuyết, là một vị hoàng thượng tốt a!"
Đối với những lời trấn an này của Mộc Dao, các nạn dân cảm động đến tột đỉnh, cả đám lệ nóng doanh tròng, thậm chí còn có người đập đầu tới mức chảy máu.
"Hoàng thượng! Mau cứu nữ nhi của ta! Xin ngươi cứu nó a.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận