Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 257: Hoàng Nguyên Thanh

Việc này khiến Lục Dận Long vẫn luôn kiên trì việc “nuôi thả” đệ tử nhận ra, thì ra nuôi theo cách “hoang dại” vẫn lợi hại hơn nuôi “trong nhà. Cũng kiên định hơn về sau sẽ chú trọng kết quả thay vì nhìn vào quá trình.
Bằng không về sau những đệ tử kia lấy được đồ tốt gì từ bên ngoài sẽ che giấu, rồi nghĩ cách ngày nào đó rời khỏi tông môn, tìm kiếm phúc được. Như vậy thì lời không bù lỗ rồi.
Hiện tại nghĩ, nếu sau này có đệ tử phát hiện ra bí cảnh, tự dựa vào thực lực đối phương hẳn sẽ không vào được mà cần sự hỗ trợ của tông môn, khi đó thu hoạch sẽ được phân theo công lao.
Nhưng nếu đệ tử nào đó có thể tự lực tiến vào chỗ tốt, khi lấy được thu hoạch, tông môn sẽ không truy hỏi bảo bối lấy từ đâu, càng không buộc đệ tử phải giao bảo bối ra.
Lục Dận Long vẫn cảm thấy chỉ có như thế mới khiến đệ tử quý trọng tông môn hơn mà thay vì coi tông môn như kẻ địch.
Cho nên hắn mới do dự có nên hỏi Giang Bắc Nhiên không.
Trong lúc Lục Dận Long trầm mặc, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Im lặng đợi.
Ban thưởng: Lưu Vân Huyền Trục (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: thảo luận về thế cục Phong Châu với Lục Dận Long.
Ban thưởng: Khước Tà Nhận (Hoàng cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Nói về chuyện của Hoàng Nguyên Thanh.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Hoàng Nguyên Thanh... Đúng rồi, tư giao của tông chủ và Hoàng Nguyên Thanh rất tốt.
Giờ phút này, Hoàng Nguyên Thanh trong lòng Giang Bắc Nhiên đã thuộc về phe triều đình. Dựa vào lựa chọn này, nếu hiện tại hắn không nhắc nhở tông chủ, phiền phức hẳn sẽ lan tới gần.
Chọn số ba xong, Giang Bắc Nhiên chắp tay:
"Tông chủ, chuyện mật thám lần này của Yểm Nguyệt tông, vô luận là Quan tông chủ hay Ân giáo chủ cũng thập phần coi trọng, tiếp theo phân tranh ở Phong Châu sẽ bắt đầu, xin tông chủ sớm có chuẩn bị.” Nghe Giang Bắc Nhiên chủ động nói tới chuyện này, Lục Dận Long có chút ngoài ý muốn, mặc dù thời gian hắn chú ý tới Giang Bắc Nhiên không lâu, cũng hiểu được một chút bản tính của tiểu đệ tử này, biết hắn không quá thích chủ động, hoặc nói... có chút thích tự che giấu mình.
Lục Dận Long hào hứng lập tức ngồi thẳng người, cao giọng hỏi:
"Ồ? Vậy ngươi cảm thấy bản tọa nên chuẩn bị cái gì a."
Giang Bắc Nhiên cố ý suy tư một hồi, mới cúi đầu chắp tay nói:
"Đệ tử nghe nói, dường như Quan tông chủ cho rằng Hoàng tông chủ là mật thám.” Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tốc độ.
Nghe tới ba chữ Hoàng tông chủ, Lục Dận Long khẽ giật mình:
"Ngươi nói là... tông chủ Xích Hà tông, Hoàng Nguyên Thanh?"
"Đúng vậy."
Lục Dận Long nghe xong thì không khỏi cau mày, có chút suy tư.
Nhìn vẻ mặt này, giao tình hẳn không tệ thật, nhưng phản ứng còn tương đối bình thản, hẳn không phải cái loại sinh tử chi giao kia... Đã vậy, vấn đề cũng không lớn.
Bất quá không chờ Giang Bắc Nhiên nói tiếp, Lục Dận Long thở ra một hơi thật dài:
"Quan tông chủ còn nói gì nữa?"
"Không còn gì nữa, chỉ nói sắp tới sẽ chú ý tới Xích Hà tông và Hoàng tông chủ."
"Ừm..."
Lục Dận Long kéo dài trường âm, thầm suy nghĩ:
“Quan Thập An nói chuyện này cho Bắc Nhiên biết... Là muốn thông qua Bắc Nhiên nói cho ta, để ta sớm xa lánh Hoàng Nguyên Thanh sao, không ngờ lại phát triển thành dạng này... .” Qua hồi lâu, Lục Dận Long mới nâng chung trà lên uống một ngụm.
"À... Quan tông chủ còn nói gì nữa không."
"Chuyện này đệ tử biết không nhiều, chỉ biết vô luận Quan tông chủ hay Ân giáo chủ, dường như cũng muốn chỉnh đốn hai đạo chính ma a."
Lục Dận Long nghe xong thì trên mặt lần nữa lộ ra suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã chậm rãi gật đầu:
"Ta đã biết, lần này ngươi làm rất tốt, về nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, đệ tử xin phép cáo lui."
Những gì nên nói đều đã nói, Giang Bắc Nhiên cũng không muốn ở đây nữa, sau khi chắp tay với Lục Dận Long đã lùi khỏi chính sảnh.
Sau khi rời khỏi Thiên Vân phong, Giang Bắc Nhiên trực tiếp đi tới Thủy Kính đường, dù sao lần này cũng nhờ Tiên Vũ Phục của Thi Phượng Lan đã cứu hắn một mạng. Sau khi cảm tạ tông chủ xong, người thứ hai hắn nên cảm tạ chính là vị này.
Giang Bắc Nhiên xe nhẹ đường quen đi vào Đinh Lan thủy tạ, đưa tay gõ cửa.
Tiếp đó tiếng két vang lên, đại môn mở ra, Tiểu Đáo nhô đầu ra vừa tính hỏi chuyện thì bỗng đứng hình.
"Giang sư ca! ?"
Thấy bộ dáng giật mình của Tiểu Đóa, Giang Bắc Nhiên vừa tính chào hỏi nàng đã thấy đối phương như làn khói bay vào phòng lớn.
Biết nàng vội làm gì đó, Giang Bắc Nhiên tự động vào cửa, cũng thuận tay đóng cửa lại.
"Tiểu Bắc Nhiên!"
Giang Bắc Nhiên vừa đi vào vườn hoa đã nghe thanh âm quen thuộc vang lên từ trong sảnh, nương theo thanh âm ấy, một bóng người nhanh chóng lao về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận