Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 43: Năm Đồng Tiền

"Tới đây."
Trần gia lườm họ một cái rồi nói.
Cả đám thấy thanh đao dài trong tay Trần gia thì sợ vãi cả tè, đôi chân không nghe sai khiến mà nặng như chì.
"Làm sao? Muốn ta nói lần thứ hai?"
Trần gia lườm họ một cái.
Lúc này Đoàn Nhân Kế vội đạp cả ba tiểu nhị một cái:
"Nhanh lên!"
Lúc này ba tiểu nhị mới lảo đảo đi tới trước mặt Trần gia, không đợi Trần gia lên tiếng, cả ba cùng quỳ xuống dập đầu:
"Trần gia tha mạng, Trần gia tha mạng, chúng ta thật sự không làm gì cả..."
"Tất cả im miệng cho ta! Đứng lên!"
Ba tiểu nhị nghe xong thì vội đứng lên.
Trần gia dùng phương thức y như cũ uy hiếp ba tiểu nhị một phen rồi hỏi:
"Khách nhân các ngươi tiếp đãi mấy ngày nay có hình dáng thế nào, miêu tả từng ngươi cho ta nghe."
Ba tiểu nhị nghe xong thì bắt đầu nhao nhao miêu tả khách nhân mình tiếp đãi, lúc Trần gia nghe tới nữ tử đội nón rơm bèn cẩn thận hỏi kỹ.
Chờ Mặt Rỗ đáp xong, Thạch Đầu lập tức nói:
"Ta... hôm qua ta chỉ tiếp đãi sáu vị khách nhân, cả sáu đều mang đội mũ rơm."
Trần gia nghe vậy thì lập tức hỏi:
"Miêu tả hình dáng đặc thù của họ cho ta biết."
"Vâng... vâng."
Thạch Đầu đáp xong thì bắt đầu nhớ lại. Lúc này hắn mới phát hiện hình dáng sáu khách nhân kia rất mơ hồ, nghĩ thế nào cũng nhớ nổi.
"Nghĩ gì thế, nói chuyện mau!"
Nghe được Trần gia gào thét, Thạch Đầu vội quỳ trên mặt đất nói:
“Tiểu... tiểu nhân thật sự không nhớ rõ dáng dấp họ ra sao."
Nói xong toàn thân Thạch Đầu căng cứng, rất sợ bản thân sẽ bị đánh đập hành hạ.
Bất quá không ngờ Trần gia chẳng làm gì hắn, chỉ cau mày nói:
"Khách nhân vừa tới hôm qua, hôm nay ngươi đã không nhớ bộ dáng của họ?”
Thạch Đầu vội vàng tự tát mình một bạt tai.
"Là tiểu nhân đáng chết, là tiểu nhân vô dụng, nhưng ta thật sự không nhớ nổi dáng dấp mấy khách quan kia ra sao cả.”
Trần gia cảm giác bản thân đã tìm được mục tiêu, hắn đột nhiên đá vào bụng Thạch Đầu một cái, chợt quát:
"Nghĩ thật kỹ cho ta! Nghĩ đến ra gì thì nói cái đó, bằng không ta đá chết ngươi!"
Thời khắc này, Thạch Đầu vừa đau vừa vội, đầu đầy mồ hôi liều mạng hồi ức, cuối cùng đột nhiên trừng hai mắt, hô:
"Cái kia... Vị gia kia từng thưởng cho ta năm đồng tiền."
Trần gia nghe xong thì đưa tay ra:
"Tiền đâu?"
"Ở chỗ này, ở chỗ này đây."
Thạch Đầu cố nén đau đớn, lấy năm đồng tiền từ trong ngực ra, đưa cho Trần gia.
"Ngươi xác định là năm đồng tiền này?"
Trần gia nhìn tiền đồng trong tay, hỏi Thạch Đầu.
"Tiểu nhân xác định, vì rất khó có được đại gia khen thưởng, cho nên tiểu nhân dự muốn cất để dành, cho nên mới giấu thật kỹ.”
Gật gật đầu, Trần gia cầm năm đồng tiền của Thạch Đầu nghiên cứu cẩn thận.
Đoan Bình Thụy Tường...
Nhìn bốn chữ khắc trên đồng tiền và cảm thụ trọng lượng của nó, Trần gia sờ cằm suy nghĩ:
"Tiền Tam Bảo ở địa khu Hoài Nam..."
Giá trị chính của tiền tệ nằm ở uy tín của nó.
Huyền Long đại lục không có hệ thống tiền tệ thống nhất, cho nên tỷ lệ hối đoái của tiền tệ rất khó nói, uy tín của tiền tệ chỉ bằng không, điều này dẫn tới tiền tệ mỗi nơi có giá trị và tỷ lệ hối đoái riêng.
Vì Huyền Long đại lục thiếu kim loại quý, ngay cả đồng cũng có rất ít, cho nên tiền đồng được tạo nên từ đồng nguyên chất cơ hồi là không có. Đa phần chỉ là đồng pha chỉ, có chất lượng thấp mà thôi.
Tiền đồng không chỉ thuộc triều đình mà tự đúc cũng có khá nhiều, cho nên căn cứ vào tính chất khác biệt của đồng tiền có thể tra ra được nó thuộc khu vực nào, thậm chí có thể tra ra được nguồn gốc của nó.
Trần gia bóp bóp năm đồng tiền, nhớ tới những tin tức về cao thủ từ tông phái địa khu Hoài Nam.
Cuối cùng hắn hỏi Thạch Đầu:
"Sáu khách nhân kia còn ở đây không?"
"Đã trả phòng, buổi sáng rời đi rồi."
"Còn nhớ ra gì nữa không?”
Trần gia nghiêm nghị quát.
"Thật không có, Trần gia, tiểu nhân thật sự không nhớ ra nổi dáng dấp mấy người kia, thật sự chẳng dám dối gạt Trần gia đâu, tiểu nhân nhớ không được thật.”
"Tin rằng ngươi cũng không dám giấu giếm ta!"
Trần gia nói xong thì ném năm đồng tiền vào mặt Thạch Đầu, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Trước khi rời đi hắn, hắn quay đầu nhìn đám tiểu nhị:
"Đừng để ta biết các ngươi nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài..."
"Không dám, không dám, không dám..."
Ba người luôn miệng nói.
"Tốt nhất là vậy!"
Nói xong, Trần gia mở cửa phòng rời đi.
Chờ tiếng bước chân Trần gia dần biến mất, đám tiểu nhị thở dài một hơi, ủy khuất nghỉ:
"Rốt cục là chuyện gì vậy a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận