Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 417: Đoàn Tụ

"Cái kia... Về sau chúng ta nên làm gì?"
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, không trả lời, tiếp tục dẫn các thôn dân về phía Tân Hà thôn.
Mộc Dao nhìn theo bóng lưng Giang Bắc Nhiên, chẳng hiểu sao lại có cảm giác an tâm kỳ lạ. Nàng cảm thấy chỉ cần tin tưởng nam nhân này, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
Trên đường đi, các thôn dân không dám nói lời nào, mãi đến khi về tới cửa thông, Khổng Nhị Cẩu bên người Giang Bắc Nhiên mới cả gan hỏi:
"Ngài... Ngài thật sự là cứu bọn ta?"
"Không phải các ngươi đã về đến nhà rồi sao?"
Giang Bắc Nhiên cười nói.
Khuôn mặt xám như tro của thôn dân đã khôi phục chút sinh khí, dù sắp tới có chuyện gì đi nữa, ít nhất họ cũng có thể gặp lại người nhà của mình.
Cho nên bọn họ cùng nhau quỳ xuống:
"Tạ ơn Thanh Thiên đại lão gia! Tạ ơn Thanh Thiên đại lão gia a!"
"Đừng quỳ, mau trở về đi, người nhà các ngươi đều đang chờ các ngươi."
"Ai! Tạ ơn đại lão gia! Tạ ơn đại lão gia!"
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Thôn dân dập đầu ba cái rồi đứng lên vọt tới nhà mình, phảng phất như quên hết trên người họ đang bị thương.
Trong Tân Hà thôn, một đám phụ nhân đang nhóm lửa thổi củi, chắp tay lạy ba lạy.
"Nguyện hoàng thượng trường thọ khỏe mạnh, phúc như Đông Hải."
Cầu nguyện xong, một người phụ nữ đang lấy đồ ăn ra chế biến thì nghe được âm thanh quen thuộc.
"Vinh Phương!"
Người phụ nữ nọ sững người, hỏi những người khác:
"Các ngươi có nghe gì không?"
Đám người tính bảo không, nhưng lập tức các âm thanh liên tiếp truyền tới.
"Chiêu Đễ!"
"Hồng Mai!"
"Thúy Hoa!"
Theo tiếng gào ngày càng rõ ràng, nhóm đàn bà con gái cùng nhau đứng lên, không thể tin nhìn nhau vài lần.
"Hình như là nam nhân nhà ta?"
Thúy Hoa kinh ngạc không gì sánh được nói.
"Là nam nhân của ta! Thanh âm này chính là ta nam nhân! Sẽ không sai! Đại Cương!"
"Hồng Y!"
Chỉ một thoáng, tất cả phụ nữ đều la lên, xông ra ngoài thôn, nước mắt kích động không ngừng rơi xuống.
Theo tiếng kêu ngày càng gần, hai người rốt cuộc cũng thấy nhau.
"Thiết Trụ!"
Thúy Hoa nhìn nam nhân trước mặt, kêu khóc nhào vào trong ngực đối phương, hai tay ôm chặt, cứ như bỏ ra sẽ mất.
Tiếp đó càng nhiều người tìm được chồng mình, nhao nhao kích động ôm chầm lấy nhau.
Giang Bắc Nhiên đi theo sau thấy thế thì cảm khái:
“Người ở loạn thế còn không bằng chó ở thời bình. Dưới thời đại giai cấp sâm nghiêm này, bách tính cũng khó sống.” Chờ cảm xúc qua đi, Hồng Mai chỉ vào Giang Bắc Nhiên cách đó không xa hô:
"Hoàng thượng! Là hoàng thượng cứu nam nhân của chúng ta về!"
Theo hướng Hồng Mai chỉ, những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
Nhóm đàn bà con gái quỳ xuống nói lời cảm tạ, nam nhân là ngơ ngác.
Hoàng thượng! ? Vị Đại lão gia kia chính là hoàng thượng! ?
Quan lớn nhất họ từng gặp là thôn trưởng, trên nữa thì không biết. Bây giờ biết Giang Bắc Nhiên là hoàng thượng, đám nam nhân đều khó tin, dù sao họ luôn cảm thấy hoàng đế xa cuối chân trời, sao lại chạy tới nơi này giải cứu bọn họ.
Đám bà nương nhà họ hung hăng lôi kéo họ nói:
"Nhanh quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng."
Các nam nhân cùng nhau quỳ xuống:
"Tạ ơn hoàng thượng đại nhân! Tạ ơn hoàng thượng đại nhân ân cứu mạng!"
"Không cần cám ơn ta, về nhà đi."
Nhưng các thôn dân vẫn hung hăng dập đầu, nhất là Khổng Nhị Cẩu, hắn luôn cảm thấy có gì đó đè đầu mình xuống, có thể nói là người dập đầu mạnh nhất.
"Hoàng thượng... Ta... nam nhân nhà ta vẫn chưa trở lại, vẫn còn ở phía sau sao?"
Lúc này, một vị phụ nhân một đường quỳ đến chỗ Giang Bắc Nhiên.
"Nam nhân trong thôn đều ở đây, không có trở về... nghĩa là không còn."
Phụ nhân nghe xong đầu tiên là sững sờ, tiếp đó khóc lớn nói:
"Đại Mao a! Sao số ngươi khổ như thế a! Đại Mao a!"
Dưới tiếng khóc của phụ nhân, linh hồn anh nông dân mới đi tới, vuốt tóc nàng:
"Ai, bà nương, thật xin lỗi a. Ta không chịu nổi, không thể trở về ôm ngươi một cái, về sau ngươi và Nhị Cẩu hãy sống thật tốt, kêu hắn tranh thủ thời gian tìm thê tử, sinh tiểu tử mập mạp, nối tiếp hương hỏa Khổng gia ta, kiếp sau ta vẫn muốn làm chồng ngươi.” Nói xong hắn xoay người dập đầu với Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, ta có thể xin ngài giúp ta một chuyện không."
"Nói đi."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Ngài giúp ta nói với vợ ta một tiếng, ta đã đáp ứng sẽ mua son đỏ cho nàng, giấu ở phía sau tủ đầu giường, chưa kịp nói với nàng ta đã bị bắt đi."
"Được, ta đồng ý."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên chuyển lời.
Phụ nhân nghe xong, đầu tiên là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nàng thấy Giang Bắc Nhiên làm thủ thế im lặng, lúc này mới dập đầu xuống đất, lần nữa lớn tiếng khóc rống lên.
Thấy tâm nguyện đã được hoàn thành, Khổng Đại Mao nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, ta nhất định đã làm nhiều chuyện tốt mới gặp được người như ngài. Kiếp sau ta xin làm trâu làm ngựa cho ngài!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười gật đầu:
"Được, ta chờ ngươi."
Cuối cùng, , Đại Mao lộ ra nụ cười thật thà, thân ảnh từ từ biến mất trong đêm tối.
Giang Bắc Nhiên không ngờ đối phương đã siêu thoát, bỗng cảm thấy thế giới này có khi nào cũng có phật?
Sau khi nói cho thôn dân biết sẽ không có ác nhân tới tập kích họ nữa thì Giang Bắc Nhiên cùng đám Mộc Dao quay về hoàng cung.
"Đã muốn, trở về nghỉ ngơi đi."
"Tuân chỉ."
Đặng Tương Hàm và Khổng Thiên Thiên cùng thi lễ rồi rời khỏi Tĩnh Tâm điện, Mộc Dao thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Còn có việc?"
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía nàng hỏi.
Mộc Dao nhìn Giang Bắc Nhiên, đột nhiên có cảm giác tim đập rộn lên, một loại khó mà hình dung được xông lên đầu.
"Ngươi... Ngươi... Ta... ta."
Mộc Dao cà lăm nửa ngày, véo bắp đùi của mình một chút mới tỉnh táo lại:
"Ta muốn nói, ngươi đúng là một hoàng đế tốt, ai! Ngươi đừng hiểu lầm a! Ý ta là thân phận hoàng đế của ngươi, không nói ngươi!"
Giang Bắc Nhiên khẽ cười một tiếng, gật đầu nói:
"Cám ơn ngươi khích lệ, còn có việc sao?"
"Nếu có gì ta có thể giúp đỡ, ngươi không cần khách khí, ta nhất định toàn lực giúp ngươi, không không đúng, không phải giúp ngươi! Đổi lại là người khác làm hoàng thượng ta cũng sẽ giúp!"
"Được rồi, trẫm đã biết, mau về nghỉ ngơi đi."
Nói xong thì quay người đi về phía tẩm cung.
Nhìn bóng lưng của Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao thầm cảm khái.
Nếu khi cha mẹ còn sống... Hoàng đế là hắn thì tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận