Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 803: Ăn Ý

Trong nháy mắt, Giang Bắc Nhiên lộ ra mỉm cười rực rỡ:
"Ta cũng không phải ma quỷ gì đâu."
'Ngươi chính là ma quỷ!' Cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều thầm nghĩ vậy.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên biết bản thân đã triệt để chèn ép được 12 người này, ít nhất cũng không ai nhảy ra quấy rối.
"Ta... Ta có một vấn đề."
Lúc này, Kế Tử Thạch đột nhiên giơ tay lên hỏi.
"Nói đi."
"Chúng ta có thể sống trở về sao?"
"Đương nhiên có thể."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên đi tới, nhét tấm địa đồ Kim Đỉnh đảo vào trong tay đối phương.
Sau đó nhìn mọi người xung quanh nói:
"Đây là địa đồ Kim Đỉnh đảo, các ngươi có thể xem thật kỹ một chút, hai canh giờ sau chúng ta gặp lại."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên dẫn Thi Gia Mộ và Thi Phượng Lan cùng rời sân nhỏ.
Trên đường đi, Thi Gia Mộ không ngừng liếc trộm Giang Bắc Nhiên, cảm thấy mình như vừa quen đại thúc hôm nay.
Trở lại trong phòng, Thi Gia Mộ đi đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Thi Phượng Lan:
"Tiểu di mụ, trước kia đại thúc cũng có bộ dạng như vậy sao?"
"Như nào a?"
Thi Phượng Lan kỳ quái hỏi.
"Chính là bộ dạng như hôm nay đó, như một đại ác nhân uy hiếp người khác."
"Đại ác nhân?"
Thi Phượng Lan lắc đầu:
"Sẽ không a, Tiểu Bắc Nhiên không phải dạng đại ác nhân như vậy đâu."
"Nhưng vừa rồi hắn dọa đám người kia như thế, ngươi không thấy họ sợ tới xém khóc à?"
"Vậy không có nghĩa Tiểu Bắc Nhiên là đại ác nhân nha. Ngược lại, Tiểu Bắc Nhiên khẳng định muốn dẫn mọi người đều an toàn trở về.”
Thi Phượng Lan nói xong thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Ta nói đúng không, Tiểu Bắc Nhiên?"
Nhìn Thi Phượng Lan cười xán lạn, Giang Bắc Nhiên cũng mỉm cười rồi đáp:
"Ngươi đoán?"
Thi Gia Mộ nhìn tiểu di mụ nhìn đại thúc mỉm cười, bỗng cảm thấy đối phương có một loại ăn ý không tên, rất khó diễn tả.
Trong hậu viện, 12 người còn lại như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng loạn chuyển.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Họ thật sự muốn dẫn chúng ta lên Kim Đỉnh đảo ư!"
"Chết chắc, lần này chết chắc rồi, nam nhân kia quả thực là tên điên, không! Là ma quỷ!"
"Cuối tháng ta còn phải thi Luyện Khí sư lục phẩm nữa! Sao ta xui quá vậy a!"
Úy Đức Nguyên hung hăng kéo tóc mình, sau đó phát hiện có một số người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nghiên cứu phần địa đồ Kim Đỉnh đảo kia.
"Các ngươi thật sự muốn đi lên hòn đảo kia à! ?"
Úy Đức Nguyên hô.
Kế Tử Thạch đang xem địa đồ nghiêng đầu sang, nhìn về phía hắn nói:
"Nếu không muốn thì ngươi còn muốn như nào nữa? Hiện tại chúng ta đã bị khắc ấn, chạy là không chạy được, còn không bằng nghĩ cách sống sót khi lên đảo còn hơn."
"Nói nghe dễ quá! Trên đảo kia đều là Huyền Vương, tùy tiện là giết người, chúng ta kiếm đâu ra đường sống."
Kế Tử Thạch lắc đầu rồi đáp:
"Cao tầng Thi gia cũng không phải người ngu, Bích Tiêu hội khẳng định rất trọng yếu với Thi gia. Nếu đã chọn chúng ta, chắc chắn đã có kế hoạch hoàn thiện, họ sẽ không làm ẩu như vậy đâu, mà chuyện cho tới bây giờ..."
Kế Tử Thạch nhìn về phía phòng nhỏ cách đó không xa:
"Chúng ta trừ tin tưởng người kia ra cũng không còn biện pháp nào khác."
Đám người nghe xong, đầu tiên là sửng sốt nửa ngày, sau đó không ngừng thở dài.
"Cái quái gì thế này!"
Mắng xong, Úy Đức Nguyên cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêm túc nghiên cứu địa đồ.
"Đại thúc, thứ ngươi muốn đây."
Trong phòng nhỏ ở Vạn Hoa cốc của Giang Bắc Nhiên, Thi Gia Mộ đặt một quyển sách trước mặt Giang Bắc Nhiên rồi nói.
Giang Bắc Nhiên mở số ra, dò hỏi:
"Tất cả ở đây sao?"
Thi Gia Mộ gật gật đầu:
"Có thể tìm được ta đều ghi hết vào đó."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, nghiêm túc xem.
Lần này, hắn kêu Thi Gia Mộ đi sưu tập số thiên tài địa bảo được mọi người tìm thấy ở Kim Đỉnh đảo mấy năm qua rồi thống kê xem loại vật liệu nào nhiều nhất.
Mục đích rất đơn giản, chính là sàng chọn lại đội viên.
Ví dụ nếu Kim Đỉnh đảo không sản xuất dược liệu hoặc là rất ít thì không cần dẫn theo nhân tài dạng này.
Nhưng đây chỉ là bảng thống kê của Thi gia thôi, Thi Gia Mộ chỉ làm được tới đó, khó có thể thống kê được tổng thể.
‘Cứ xem đỡ đi.’ Ôm dạng tâm tình này, Giang Bắc Nhiên xem bản thống kê.
Cuối cùng hắn phát hiện tùy theo địa hình sẽ xuất hiện loại nguyên liệu hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ trong vùng núi thì khoáng thạch tương đối nhiều, ở vùng bình nguyên thì dược liệu tương đối nhiều, trong rừng rậm thì linh thụ tương đối nhiều.
Bất quá nơi thú vị nhất hẳn là sông băng, nhìn từ bên ngoài ở đây không có một ngọn cỏ, nhưng có rất nhiều đồ Thượng Cổ bị bang phong ở đáy biển, có thể nói là nơi tầm bảo có độ khó cao nhất.
Nhưng đây là lần đầu Giang Bắc Nhiên tới Kim Đỉnh đảo, không nên nâng cao độ khó cho hắn và đội của hắn làm gì.
Giang Bắc Nhiên đóng sổ lại, nhìn về phía Thi Gia Mộ rồi hỏi:
"Ngươi từng tới Kim Đỉnh đảo chưa?"
"Ta từng tham gia Bích Tiêu hội rồi, nhưng chưa đi hết Kim Đỉnh đảo."
"Cho nên cửa vào mở ra, ngươi đã bị lạc a?"
"Đương nhiên!"
"Lúc mở ra có thấy tình huống trong đảo không?"
"Có thể thấy được."
Giang Bắc Nhiên gật đầu rồi hỏi:
"Vậy trước khi vào đảo có thể tùy thời đổi người không?"
"Có thể, dù sao đến lúc đó khi cửa ra vào mở, vào đủ 15 người là không vào được nữa.”
Hiểu xong, Giang Bắc Nhiên đã yên lòng hơn. Cứ dẫn cả đội lên đảo, chờ khi cửa mở, xem địa hình thế nào rồi quyết định ai vào cũng được.
Hoàn mỹ!
"Bọn họ huấn luyện thế nào?"
Giang Bắc Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
Tuy nói không cần họ chiến đấu nhưng phản ứng cơ bản nhất vẫn phải có, bằng không vừa gặp được nguy hiểm đã ôm đầu ngồi xổm thì quá ngu xuẩn rồi.
"Yên tâm đi, việc quan hệ tới sinh tử, bọn hắn nhất định sẽ chăm chú luyện tập, mặt khác..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận