Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 856: Mục Tiêu Sống

Nếu dựa theo kịch bản bình thường mà nói, phải rất lâu sau Tiểu Thất mới tìm ra được nơi này. Cấp bậc Sát Hồn cũng rất cao, bằng không sao xứng đáng làm đối thủ của nhân vật chính chứ.
Cấp bậc cao thì tiên đoán khiến hắn tin tưởng cũng chẳng phải thứ hàm hồ gì, ít nhất cũng phải loại tướng sư cao cấp như Cốc Lương Nhân.
'Cho nên, ta đến đã làm rối loạn sự phát triển nguyên bản của mảnh đại lục này?'.
Nghĩ vậy xong, Giang Bắc Nhiên cũng hiểu vì sao Thiên Đạo cứ mãi nhắm vào hắn.
Vì Thiên Đạo coi hắn như "bấc" để tiêu diệt mà.
'Con mẹ nó! Cũng đâu phải ta muốn tới đây đâu!'.
Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy vô cùng ủy khuất, hắn là người hiện đại, chẳng hiểu sao bị kéo tới đây cũng coi như xong đi, mà lão thiên gia nơi này còn coi hắn như kẻ thù, không ngừng tìm cách tiêu diệt hắn nữa chứ.
'Ta trêu ai ghẹo ai chứ hả!'.
'Móa nó chứ, nếu nơi này không dung được ta, vậy ta liền nghịch... Được rồi được rồi, đùa giỡn thôi, đùa giỡn thôi mà.'.
'Nhưng cũng không đúng a...'.
Giang Bắc Nhiên bỗng nhớ tới tiên đoán của Cốc Lương Nhân. Rõ ràng đó cũng là con tốt của Thiên Đạo, bằng không để Thi Phương Lan tới Quy Tâm tông làm gì?
Nói cách khác, Thiên Đạo đã sớm biết hắn sẽ đến đại lục này, đồng thời cũng đã chuẩn bị không ít để tiêu diệt hắn.
‘Hoặc nói... ở niên đại của Sát Hồn kia, Thiên Đạo vẫn chưa biết ta sẽ xuất hiện sao?'.
Nghĩ như vậy xong, Giang Bắc Nhiên càng cảm thấy hợp lý hơn. Từ ngàn năm trước, thậm chí vạn có khi là vạn năm trước, Thiên Đạo đã chôn xuống vô số tính toán, đợi đến về sau sẽ dần để lộ ra. Kết quả lại xuất hiện một con "bấc" to như hắn, cho nên mới muốn vội vàng "chữa trị".
Giang Bắc Nhiên nhớ lại mọi chuyện, phát hiện hắn từng gặp qua ba người có mệnh cách nhân vật chính, khả năng cao Thiên Đạo đều đã dựng sẵn kịch bản cho họ, kết quả bị hắn hoặc ít hoặc nhiều ảnh hưởng tới.
Nếu đã thế, đến tột cùng là ai đã đưa hắn tới thế giới này đến, mà hệ thống lại đóng vai trò gì trong đó?
Loạn, quá loạn.
Trước kia, tuy Giang Bắc Nhiên từng cân nhắc qua những chuyện này nhưng vì thực sự không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu nên mãi vẫn chưa rớ tới.
Lần này đột nhiên bắt được một chút manh mối lại khiến hắn không khỏi lâm vào suy nghĩ.
Ta tới thế giới này để làm gì a?
Nhưng sau lát sau, Giang Bắc Nhiên bỗng nghĩ.
‘Con mẹ nó, sao tự nhiên ta lại thành triết học gia rồi! ?'.
Suy nghĩ loại vấn đề này thật sự quá mệt mỏi, dù sao loại trạng thái này cũng đã kéo dài rất lâu. Theo thời gian càng dài, hắn cũng dần hiểu hơn về nó, cho nên cứ binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn thôi chứ biết sao đây.
Chủ yếu do hiện tại hắn chỉ có chút manh mối mà thôi, cũng không tiện phân tích lắm, thôi thì đợi sau này lại tính tiếp.
Dù sao mục tiêu của hắn tạm thời sẽ không thay đổi, chỉ có hai cái.
Sống sót và sống thoải mái hơn.
Hắn cũng không muốn dưới tình huống chỉ có chút manh mối lại phải đau đầu phiền não nghĩ mãi thứ khó mà nghĩ ra này, vậy thì quá mệt mỏi rồi.
"Vương đại ca! Ngươi mau nhìn đi!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên nghĩ thông suốt thì Tiểu Thất bỗng la lên.
Giang Bắc Nhiên nhìn theo hướng Tiểu Thất chỉ, chỉ thấy trên vách tường màu đen khô héo lộ ra một cái hố.
'Lại là nó...'.
Bên trong cái hố kia là mảnh vỡ thần bí đang lặng lẽ được treo trên đó. Chỉ là so với những khối mảnh vỡ khác, khố mảnh vỡ này không chỉ có phù văn thần bí mà còn được khảm ngọc thạch với phẩm chất cực cao.
Một giây sau, mảnh vỡ thần bí đó đột nhiên chiếu sáng rạng rỡ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thất, ánh sáng màu bạc như đèn tụ quang phát ra.
"Vương đại ca..."
Tiểu Thất nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, xin chỉ thị.
"Vào trong đó thử đi."
Từ khi lên đảo, Tiểu Thất gặp được vô số chuyện khó hiểu, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là nghe theo Vương đại ca!
Nghe Giang Bắc Nhiên ra lệnh, Tiểu Thất nghĩa vô phản cố đứng ở phía dưới "đèn tụ quang".
Lần này, Tiểu Thất không kêu thảm nữa, cũng không còn biểu tình kịch liệt như xem phim.
Hắn chỉ đứng yên ở đó, tựa như linh hồn xuất khiếu vậy.
Lần này, thời gian Tiểu Thất linh hồn xuất khiếu đặc biệt dài, ròng rã sau một nén nhang mới chậm rãi tỉnh lại.
Chỉ là vừa mở mắt ra, Tiểu Thất cũng bỗng cảm thấy thần hồ như bị tách rời, cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi khiến hắn cũng không rõ hắn đang ở đâu, cũng không phân biệt được bản thân là Tiểu Thất hay người trong ký ức kia...
"Tỉnh lại."
Lúc này, Tiểu Thất chỉ nghe được một tiếng gọi quen thuộc, trong nháy mắt hồn quy về xác, cảnh tượng trước mắt cũng là cung điện như cũ.
Đứng trước mắt hắn chính là Vương đại ca mà hắn kính trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận