Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 121: Kế Hoạch Mới

Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi như thế, Thi Phượng Lan đắc ý nói:
"Kiện bảo bối này được gọi là Tiên Vũ Phục, là pháp khí phòng ngự Huyền cấp đó."
Đừng có loạn đặt tên như vậy chứ!
Giang Bắc Nhiên có thể xác định đây là Vân Phiến Giáp, đoán chừng Thi Phượng Lan cảm thấy cách gọi này không dễ nghe nên trực tiếp sửa lại.
Có mà hắn cũng không thể để lộ về hiểu biết của mình. Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cả kinh:
"Huyền cấp!?"
"Hắc hắc, lợi hại không."
Thi Phượng Lan không khỏi đắc ý đứng lên, nhưng rất nhanh sau đó liền có chút ngượng ngùng, nàng dùng ngón tay ấn ấn bờ môi:
"Nhưng mà... Chỉ có thể cho ngươi mượn mặc một lần, bởi vì..."
"Đường chủ, coi như ngài nói cho ta, ta cũng không dám nhận a. Cho ta mượn một lần để tới Yểm Nguyệt tông, ta đã rất cảm kích rồi."
"Ừm !"
Thấy Giang Bắc Nhiên hiểu chuyện như thế, Thi Phượng Lan liên tục gật đầu:
"Mặt khác, pháp bảo có thể phát huy bao nhiêu uy lực chủ yếu phụ thuộc vào thực lực người mặc nó. Dù đây là pháp bảo Huyền cấp nhưng với tu vi Luyện Khí của ngươi, sợ rằng chỉ có thể phát huy một thành uy lực của nó thôi. Nhưng dù vậy, đa phần người tu luyện ở Huyền Linh cũng khó tạo nên thương tổn lớn gì với ngươi. Vì vậy ngươi không cần lo bị đệ tử tông môn khác đả thương.”
"Đa tạ Thi đường chủ."
"Không cần khách khí, ngươi về trước đi. Nhớ kỹ, sáng mai tới sớm chút đó."
"Vâng, đệ tử cáo lui."
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Lam Tâm đường xong thì không khỏi cau mày kỳ quái.
Những gì Thi Phượng Lan nói đương nhiên hắn biết. Nếu người tu luyện ở thế giới này dùng pháp bảo vượt cấp thì hiệu quả sẽ rất kém, giống như một người chưa học lái máy bay đã lái máy bay vậy. Đồ thì tốt nhưng không đủ năng lực sử dụng cũng chẳng khác nào đống sắt vụn. Mà với người biết lái máy bay rành rọt thì khác à nha.
Pháp bảo cũng vậy, pháp bảo càng lợi hại càng cần cường giả mạnh tương đương đến khống chế, nếu không cũng chỉ là phung phí của trời thôi.
Vân Phiến Giáp rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng đúng như Thi Phượng Lan nói, dựa vào tu vi của hắn, nhiều nhất chỉ có thể phát huy một phần mười uy lực của nó, thậm chí nói một phần mười cũng đã là an ủi hắn rồi.
Nhưng dưới tình huống Vân Phiến Giáp chỉ phát huy được chút uy lực đó, Giang Bắc Nhiên vẫn cảm thấy mình có rất nhiều cách bảo vệ mình tốt hơn, hoàn toàn không cần nhận phần ân tình này của Thi đường chủ.
Xem ra vẫn bí ẩn đằng sau đó...
Cứ như vậy, Giang Bắc Nhiên vừa suy nghĩ vừa đi tới sau núi.
Dựa theo ước định hôm trước, Giang Bắc Nhiên một đường tới chỗ hẹn, từ xa đã thấy Lâm Du Nhạn đợi sẵn trong đình, trên thân cũng mặc bộ Mẫn Nhiên sáo trang hắn đã đưa cho nàng trước đó.
Mẫn Nhiên sáo trang của Lâm Du Nhạn đã được nâng cấp, không chỉ giảm cảm giác tồn tại của người mặc xuống mà dù đứng một mình, người mặc cũng như hòa vào cảnh vật xung quanh, không bị người khác phát hiện, hiệu quả cực kỳ tốt.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực kiểm tra một lần xem phụ cận có dị tượng gì không rồi mới từ từ đi tới đình nghỉ mát phía trước.
"Bái kiến sư huynh."
Từ giờ Dần, Lâm Du Nhạn đã đợi sẵn ở đây, lúc này thấy sư huynh đi tới, nàng lập tức đứng dậy hành lễ.
"Chào buổi sáng."
Giang Bắc Nhiên nhìn Lâm Du Nhạn, lên tiếng chào hỏi.
Vì phối hợp với sự giản dị tự nhiên của Mẫn Nhiên sáo trang. Hôm nay Lâm Du Nhạn cố ý mặc một thân áo vải, toàn thân tản ra một cỗ hương vị tươi mát điền viên.
Ánh mắt của sư huynh chỉ nhìn về phía ta một lần, hoàn toàn không tăng thêm. Chẳng lẽ là ta làm sai ở đâu rồi à?
Lâm Du Nhạn thầm thở dài, hành lễ:
"Thật sự rất cảm tạ hôm nay sư huynh đã đến, điều này giúp ta rất có lòng tin với trận tranh tài vào hai tháng sau."
"Kỳ thật chữ của ngươi cũng rất ổn rồi. Ta cũng không chắc có thể chỉ thêm cái gì cho ngươi.”
Hít...
Nghe sư huynh nói một câu dài như thế, hơn nữa còn khích lệ mình, Lâm Du Nhạn lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu là mộng, xin đừng để ta tỉnh lại.
Lâm Du Nhạn thầm cầu nguyện trong lòng một câu, sau khi tỉnh táo lại mới đáp:
"Sư huynh quá khen rồi, vẫn kém hơn chữ của ngài nhiều.”
"Không cần khiêm tốn như vậy."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ngồi xuống ghế đá trong lương đình:
"Chữ thế nào rồi?"
"Có mang theo, ở chỗ này đây."
Lâm Du Nhạn tranh thủ trải một tấm giấy ra bàn đá trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Ừm, quả thật không tệ."
Tuy nói Huyền Long đại lục cường giả vi tôn, nhưng dù sao người thường cũng rất nhiều. Người tu luyện cũng có ham thích với mấy loại nghệ thuật này. Từ đó dẫn tới cầm kỳ thư họa phát triển không tệ, cơ mà cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi.
Lấy thư pháp làm mẫu, dù là những nhà thư pháp lớn cũng chỉ quan tâm đến chiều ngang và chiều dọc của ký tự, cấu trúc có phẳng và ổn định không, độ dày của nét có đồng đều không, hình dạng của nét và bố cục có gọn gàng không, vân vân...
Có thể nói, yêu cầu không quá cao.
Ví dụ, nếu ngươi lấy tác phẩm Đỗ Thống Thiếp tiêu biểu của Trương Húc tới đây, đám danh gia kia sẽ phán là chữ xấu, vẽ lung tung, không đủ tinh tế rồi đánh giá thấp bức thư pháp này.
Giang Bắc Nhiên từng nghĩ muốn đem thư pháp theo lối chữ triện, hành thư, viết thảo tới thế giới này nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.
Nếu Lâm Du Nhạn có thể một lần thành danh trong lần tranh tài này, sao đó để nàng viết một bộ viết thảo ra, để ai dám phê phán đây là chữ xấu?
Được... Rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận