Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 284: Hồng Nhã Tuyền Bị Thương

Đi bộ đại khái ba dặm, Hồng Nhã Tuyền đột nhiên hưng phấn chỉ vào trên núi hô:
"Mau nhìn, mau nhìn, tìm được rồi! Đó nhất định là ổ thổ phỉ! Ngươi thật sự có tài, không ngờ lại tìm ra được."
"Hồng tiểu thư, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi dò thám tình huống."
"Ai nha, trộm cướp ở nơi thâm sơn cùng cốc này thì làm gì có tên nào lợi hại, trực tiếp giết tới là được."
Hồng Nhã Tuyền nói xong liền chạy lên núi.
Lạc Văn Chu không cản được nàng chỉ đành lắc đầu bước nhanh đi theo.
"Người nào!"
Ở cửa sơn trại, hai thủ vệ mặc áo gai thấy Hồng Nhã Tuyền xông tới thì quát.
"Hắc!"
Hồng Nhã Tuyền khẽ kêu một tiếng, trực tiếp đánh bay hai thủ vệ.
Hồng Nhã Tuyền vỗ tay, khinh thường nói:
"Hừ, chỉ có ngần ấy bản sự cũng dám cướp đồ nhà chúng ta, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Nói xong thì nhìn về phía Lạc Văn Chu ở phía sau:
"Nhanh, trói họ lại.” "Hồng tiểu thư, ngươi chậm chút, cẩn thận có bẫy."
"Ai nha, chỉ là một trại thổ phỉ nhỏ, còn có bẫy gì được, mau xông lên.” Nói xong liền vọt vào trong sơn trại.
Nàng tu luyện lâu như vậy, đây là lần đầu thực chiến, dễ dàng đánh ngã hai địch nhân, cảm giác này thật khiến nàng trầm mê trong đó, không kịp chờ đã muốn tìm đối thủ tiếp theo. Cuối cùng cũng tìm được đối thủ thực lực sàn sàn với nàng, nhưng vẫn bị nàng đánh gục.
Quá tuyệt vời!
Hồng Nhã Tuyền tự não bổ rồi một đường giết vào trong sơn trại.
Hồng Nhã Tuyên nhẹ nhàng đánh ngã hai thủ vệ xong, nghênh ngang đi vào đại sảnh.
Hồng Nhã Tuyên thấy một chữ nhân thật to trên vách tường thì phi một tiếng:
"Một đám thổ phỉ ăn cướp cũng dám để chữ này không thấy ngại!” Nói xong tính đi lên đánh nát cái bảng chữ.
"A!"
Trong lúc nàng chuẩn bị đưa tay ra thì một tiếng nữ nhân kêu thảm truyền tới từ hậu đường. Hồng Nhã Tuyền nghe xong vội chạy tới.
Sau một khắc, một màn trước mắt khiến con ngươi nàng trong nháy mắt phóng đại, cả người như bị sét đánh cứ thế đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ thấy trong hậu đường có mười nữ nhân lõa lồ, toàn thân các nàng đều bị thương, như gia súc bị trói ở trên cây cột.
Nữ nhân kêu thảm vừa rồi thấy Hồng Nhã Tuyền thì vội hô:
"Mau cứu ta, van cầu ngươi mau cứu ta!"
Lúc này Hồng Nhã Tuyền mới lấy lại tinh thần, vội nói:
"Ngươi đừng sợ, hiện tại ta sẽ cứu ngươi."
Nhưng Hồng Nhã Tuyền vừa đi về trước một bước thì cảm giác được một cỗ kình phong đánh tới.
Ầm một tiếng, Hồng Nhã Tuyền trực tiếp bị đánh bay đụng vào tường.
"Phốc!"
Hồng Nhã Tuyền phun ra một ngụm máu lớn, cảm thấy đầu váng mắt hoa, vô cùng sợ hãi.
Chuyện gì vậy! ? Là ai đánh ta! ?
"Ha ha ha, lại có tiểu nương tử tươi mới tự đưa tới cửa. Lão nhị, đây là cực phẩm a. Lần này ngươi không được tranh với ta."
… "Ha... Ha..."
Trong miệng Hồng Nhã Tuyên là mùi máu xa lạ khiến nàng buồn nôn, nhưng càng buồn nôn hơn là vì hai nam nhân với tướng mạo hèn mọn đang tới gần nàng.
"Cút... Cút ngay... Ta là nữ nhi của Hồng Tâm Viễn, nếu các ngươi dám đụng vào ta dù chỉ là một chút, cha ta nhất định lấy mạng các ngươi."
Hai nam nhân nghe xong thì nhìn nhau một cái, sau đó nhịn không được ha ha cười nói.
"Ha ha ha, vậy thì quá tốt rồi, người chúng ta muốn bắt chính là nữ nhi của Hồng Tâm Viễn."
"Làm càn! Khụ khụ... Khục!"
Vì quá kích động, Hồng Nhã Tuyên liên tục ho khan, mùi máu tanh không ngừng bốc lên trong cổ họng khiến nàng thật muốn khóc. Nàng muốn gọi mẹ, hô cha, kêu các vị ca ca tới cứu nhưng nàng biết vô dụng, cho nên chỉ có thể ráng chống đỡ không để mình khóc.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Hồng Nhã Tuyền, đại ca Bành Tinh đẩy đệ đệ Bành Thanh nói:
"Ai bảo ngươi ra tay nặng như vậy chứ, đánh tiểu nương tử đau rồi."
Bành Thanh nghe xong thì cười dâm đãng:
"Là lỗi của ta a.” Nói xong xoa xoa tay:
"Đau ngực đúng không? Đừng sợ, để ca ca xoa cho ngươi.”
Nhưng lúc hắn muốn đưa tay ra, Bành Tinh túm hắn lại:
"Đã nói là lần này lão tử thượng trước, muốn xoa cũng là để ta xoa.”
"Tốt tốt tốt, đại ca ngươi tới trước, ta ở phía sau đợi.” Nghe hai tên hèn mọn này không chút cố kỵ vô lại nói như thế, cộng với những nữ nhân trần truồng bị trói phía sau chúng, Hồng Nhã Tuyên nhịn không được run như cầy sấy.
"Lâm Dục! Ngươi đâu! Mau tới cứu ta a!"
Rốt cục tâm lý đề phòng của Hồng Nhã Tuyên cũng sụp đổ, nàng cao giọng hô.
"Ngươi đang tìm hắn sao?"
Hồng Nhã Tuyền vừa hô xong thì thấy Lâm Dục mặt đầy máu bị ném tới trước mặt mình.
Hồng Nhã Tuyên thấy hy vọng không còn, một cỗ khí lạnh vọt từ dưới chân lên đỉnh đầu, ngay cả nói cũng chẳng biết phải nói gì.
Thấy thế, Bành Tinh vội cười đùa:
"Đồ đại ca, ngươi mau nhìn đi, cô nương này rất đẹp nha. Ngươi nhìn này...”
Nhưng Bành Tinh mới nói được một nửa thì Đồ Giang đã đánh một cái lên đầu hắn:
"Cả ngày chỉ biết ham mê tửu sắc! Ngươi có biết tiểu tử này ở ngoài đang dùng mê hương muốn đánh gục hai tên phế vật mê gái các ngươi không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận