Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 367: Cứu Giúp

Lỗ Tử Linh hô.
Bình thường người tu luyện cấp độ Đại Huyền Sư đều sẽ học mấy tuyệt học thiêu đốt sinh mệnh lực của mình để làm tuyệt chiêu cuối. Bình thường chiêu thức này có uy lực cực lớn. Chỉ là dùng sau, người sử dụng cũng sẽ lâm vào hôn mê thời gian dài, sau khi tỉnh lại cũng cần thời gian dài để khôi phục.
"Giết!"
Nam tử áo xanh chợt quát một tiếng, huyền khí xanh thẳm tăng vọt, trực tiếp chấn khai ba mảnh vỡ Vạn Quân vây quanh hắn. Âm Phong Kiếm trong tay đột nhiên phát ra âm thanh đáng sợ như quỷ khóc sói gào.
Ngô Thanh Sách không hề hoảng, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, vung lên, thanh âm bạo lôi đáng sợ vang lên từ trên trời.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Dưới ánh mắt khó tin của đám Lỗ Tử Linh, bốn đạo lôi màu nâu xanh giáng xuống từ trên trời, bổ vào người nam nhân áo xanh.
Khi đám Lỗ Tử Linh nghĩ mọi thứ đã kết thúc thì một đạo thiểm điện màu đỏ tía lần nữa đánh xuống, vững vàng đánh vào nam tử áo xanh không thể động đậy được.
"A !"
Theo tiếng rú thảm, nam tử áo xanh chậm rãi ngã xuống đất.
"Hô ! ".
Thở ra một hơi, chuôi kiếm Vạn Quân trong tay Ngô Thanh Sách nhoáng cái, mấy mảnh vỡ còn lại cùng bay về.
"Không tệ."
Ngô Thanh Sách cười nói.
Mà Vạn Quân cũng phát ra tiếng kiếm minh, phảng phất như đáp lại khích lệ của Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách cắm Vạn Quân vào vỏ, dùng Khốn Long Đằng trói người áo xanh lại, mở huyền thức ra, tìm hung linh còn lại xung quanh để dạy dỗ thêm.
Lúc này đám hung linh thấy Quỷ Tướng trong giáo bị bắt đã sớm chạy tứ phía, đáng tiếc tốc độ Ngô Thanh Sách quá nhanh, dù đối phương đã chạy trước 500 mét mà hắn vẫn bắt về được.
"Qua kia ngồi xổm đi."
Ngô Thanh Sách bắt xong hung linh cuối cùng thì bắt đầu tính toán nhân số.
Lúc này, đám Lỗ Tử Linh đã xuống tới nơi, thấy Ngô Thanh Sách đã trở về, lập tức tiến lên chắp tay nói:
"Đa tạ tiền bối tương trợ! Nếu không có tiền bối, chúng ta hẳn đã chết trong khách sạn kia."
Ngô Thanh Sách nhìn thoáng qua họ, mỉm cười nói:
"Các ngươi không sao thì tốt rồi."
"Tiền bối là chuyên đến cứu chúng ta sao?"
"Ừm, đường chủ của các ngươi nhận được tin cầu cứu, vừa lúc ta ở gần đây nên tới hỗ trợ, đệ tử Cực Quang tông các ngươi đều ở đây?"
Lỗ Tử Linh nghe xong thì biểu lộ không khỏi có chút ảm đạm:
"Ừm... chỉ còn năm người chúng ta."
Ngô Thanh Sách nghe xong liền hiểu, thở dài nói:
"Thật có lỗi, ta tới chậm rồi."
"Không không không, nếu tiền bối không đến, chúng ta đã phải chết ở chỗ này, nào dám nhận lời xin lỗi của tiền bối ngài."
Lỗ Tử Linh nói xong thì khom người chắp tay:
"Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì? Cũng tiện cho ngày sau chúng ta hồi báo."
Ngô Thanh Sách chắp tay với Lỗ Tử Linh:
"Tại hạ là Ngô Thanh Sách của Quy Tâm tông, hồi báo thì không cần, tất cả mọi người đều vì mục tiêu thống nhất mà cùng nhau cố gắng, giúp đỡ cho nhau là điều nên làm."
"Người này thật sự là Ngô Thanh Sách! ! ? ?"
Chỉ một thoáng, đầu năm người ông ông, cảm giác như tam quan của mình vừa bị trùng kích mạnh.
….
"Thật sự là danh sư xuất cao đồ a, đệ tử thân truyền của Lục tông chủ quả nhiên không tầm thường, lần này thật sự đều nhờ ngươi hỗ trợ, ngày khác ta nhất định sẽ tới Quy Tâm tông nói lời cảm tạ."
Trên Võ Khắc trấn, đường chủ Cư Thiên Vũ của Cực Quang tông cảm tạ Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách chắp tay với Cục Thiên Vũ rồi đáp:
"Cư đường chủ khách khí, chính phái tông môn ta vốn nên cùng chung mối thù, giúp đỡ lẫn nhau."
"Nói hay lắm!"
Cư Thiên Vũ nói xong bèn thở dài:
"Ta vốn nên thiết yến khoản đãi hiền chất, chỉ là ta Cực Quang tông lần này thương vong thảm trọng, ta phải bận rộn mọi chuyện còn quá nhiều, chỉ có thể trước thiếu."
"Cư đường chủ quá khách khí, cái kia Cư đường chủ ngài bận rộn, vãn bối trước hết cáo từ."
"Hiền chất, xin dừng bước!"
Trong lúc Ngô Thanh Sách đang muốn quay người rời đi, Cư Thiên Vũ đột nhiên hô.
"Cư đường chủ có việc gì muốn phân phó vãn bối sao?"
Ngô Thanh Sách chắp tay hỏi.
"Nói đến thật có hơi không hợp lễ. Ngươi cũng thấy đó, đệ tử Cực Quang tông ta vừa trải qua một trận ác chiến, lúc này cần tu dưỡng thêm. Nhưng Hưng Phong lại truyền tin tới, nơi có tung tích dư nghiệt Thiên Lang tông, muốn chúng ta triệu tập nhân thủ..."
Nghe tới đây, Ngô Thanh Sách đã hiểu ý của Cư Thiên Vũ, trực tiếp đáp:
"Nếu đã thế, vậy để vãn bối làm thay đi."
Ngô Thanh Sách nói xong, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Thanh Hoan ứng đối vấn đề này lần trước, vì thế cũng đưa ra câu trả lời.
"Vậy thì tốt quá, vãn bối vừa vặn cũng muốn đi Nội Khâu một chuyến. Nếu tiện đường, vậy để vãn bối làm thay đi."
Nhưng kỳ thật lần này họ căn không tới Nội Khâu, nhưng hiện Ngô Thanh Sách đã học được nhiều điều, khả năng giao tiếp cũng tiếp bộ hơn.
Lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn!
Trong lúc Ngô Thanh Sách đang âm thầm thề, Cư Thiên Vũ cao hứng cười to:
"Hiền chất thật đúng là giúp ta trong lúc khẩn cấp a. Đến đây, ngồi bên này, để ta nói tình huống cụ thể cho ngươi."
Ngô Thanh Sách đi theo Cư Thiên Vũ tới bên cạnh một tấm bản đồ, Ngô Thanh Sách vừa nghe Cư Thiên Vũ miêu tả tình huống ở Hưng Phong trấn, vừa thầm nhớ lại những kinh nghiệm đã qua. Nếu không nhờ khi ấy có sư huynh chỉ giáo, chỉ sợ bây giờ hắn chẳng thể đối đáp trôi chảy thế kia.
Nửa năm trước, sau khi trở về từ Lan Châu, sư huynh nói tiếp đó Phong Châu sẽ gặp một trận đại nạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận