Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 372: Mộc Mộc Kỳ Quái

"Hỏi rất hay!"
Năm người Liễu Tử Câm thầm tán thưởng.
Lúc này đệ tử gặm màn thầu mới hồi phục tinh thần, nói:
"Vì sao ta cũng không rõ, ta chỉ nhớ trước đó tông chủ từng khen thưởng hắn, lại là khôi thủ cờ vây thôi.” "Tu vi hắn thế nào?"
"Cũng không rõ, nhưng hẳn không quá mạnh đi, bằng không sao chúng ta chưa nghe qua bao giờ.” "Vì không có thiên phú tu luyện nên mới được đưa đi làm hoàng đế?"
"Có khả năng."
"Ai, sao ngươi biết việc này?"
"A, hai ngày trước không phải ta xuống núi thí luyện à. Ta đi ngang qua một thôn trang, nghe được lão hán nói về tân đế Thịnh quốc, đó là hoàng đế tốt, vừa đăng cơ đã muốn phát hoàng lịch cho dân chúng."
"Phát hoàng lịch sao lại là hoàng đế tốt?"
"Ngươi không biết hả? Đã hơn mấy chục năm nay, hoàng đế chưa từng phát hoàng lịch cho dân chúng."
"Sao ta biết được, dù sao nhà ta năm nào cũng có."
"Về sau, ta hiếu kỳ nên hỏi thăm một chút tân hoàng tên gì. Lão hán kia bảo tên Giang Bắc Nhiên, là do trưởng thông của họ nói. Ta thấy quen nên về hỏi thăm, ai dè là người của tông chúng ta.” "Còn có chuyện lạ bậc này... Giang Bắc Nhiên kia đi từ lúc nào a? Sao chưa từng nghe tông chủ nhắc qua."
"Làm hoàng đế mà, không phải Ngô thanh cương mới 20 đã đột phá Đại Huyền Sư rồi sao, tông chủ nào để ý."
"Cũng đúng, đệ tử tông môn đi làm hoàng đế... Cái này chứng tỏ tông chủ cũng cảm thấy hắn hoàn toàn không có tu luyện thiên phú, kỳ thật cũng rất thảm."
"Thảm hay không chưa biết, dù không có khả năng tu luyện nhưng hậu cung không phải có ba nghìn mỹ nữ à, chẳng phải sung sướng lắm sao?"
"Ha ha ha, cũng đúng, nhưng cuối cùng vẫn là người bình thường a, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa."
"Thu Dao... Thu Dao..."
"A? Thế nào?"
Trong lúc Phương Thu Dao đang ngây người thì nghe tiếng gọi của Liễu Tử Câm, nàng quay đầu lại.
Liễu Tử Câm tiến đến, nhỏ giọng nói bên tai nàng:
"Đũa của ngươi sắp bị ngươi bẻ gãy rồi."
Lúc này khuôn mặt Phương Thu Dao mới đỏ lên, buông lỏng lực tay.
Nghe hai nam đệ tử phía sau nói sang mấy chuyện khác, năm người đã sớm ăn chẳng vô, trên đường về vẻ mặt dị thường ngưng trọng.
"Ta nhớ lúc đông chí, sư huynh vẫn còn trong tông đó a, sao... sao đột nhiên lại đi làm hoàng đế rồi."
Ngu Quy Chủy mở miệng nói.
"Vừa rồi ba nghìn mỹ nữ trong miệng họ là cái gì nha?"
Ngu Quy Miểu hiếu kỳ nói.
Liễu Tử Câm nghe xong thì trong nháy mắt lông mày nhíu chặt hơn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dồn dập đi nhiều.
Phương Thu Dao thấy thế thì cố gắng trấn định:
"Trước phải xác định chuyện này là thật hay giả đã, chúng ta đi hỏi sư phụ trước đi."
"Ừm!"
Năm người cùng gật đầu.
… "Mộc Mộc, Mộc Mộc?"
Bên trong Mặc Ngữ đường, Lục Ngưng Tâm lung lay cánh tay Lâm Du Nhạn hô.
"A... Thế nào?"
Lâm Du Nhạn lấy lại tinh thần nhìn về phía Lục Ngưng Tâm hỏi.
"Mộc... Mộc Mộc, ngươi không sao chứ?"
Thấy ánh mắt Lâm Du Nhạn ảm đạm, Lục Ngưng Tâm dùng sức nuốt nước miếng.
Bình thường sư tỷ không như vậy.....
"Không sao, ta chỉ nghỉ ngơi không tốt thôi.” Lâm Du Nhạn nói xong thì cười một cái, khiến toàn thân Lục Ngưng Tâm không khỏi nổi da gà.
Việc này... . Bình thường sư tỷ không như vậy Quay đầu lại, Lâm Du Nhạn cầm một cây bút lông lên, vừa muốn viết chữ thì tiếng răng rắc vang lên, bút lông đã bị nàng bẻ gãy.
Việc này khiến Lục Ngưng Tâm ở bên cạnh lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ai nha, không cẩn thận dùng quá sức rồi."
Lúc này, Cốc chấp sự phụ trách dạy học cũng phát hiện Lâm Du Nhạn có chút không đúng nên tới hỏi:
"Du Nhạn, ngươi không sao chứ..."
Lâm Du Nhạn mỉm cười ngẩng đầu đáp:
"Ta rất tốt a, tiên sinh, ngài không cần lo cho ta."
Dù luôn cảm thấy có chỗ lạ nhưng nếu Lâm Du Nhạn đã nói không sao, Cốc Chính Phương cũng không tiện hỏi sâu hơn.
"Nếu có tâm sự muốn nói, ngươi có thể đến tìm tiên sinh tâm sự."
"Được rồi, đa tạ tiên sinh quan tâm."
Lâm Du Nhạn đáp.
Trong lúc hai người đối thoại, Lục Ngưng Tâm ở bên cạnh có chút run rẩy, dù đối thoại rất bình thường, nhưng trước khi ngữ khí của Mộc Mộc vẫn luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp... . Nhưng lúc này chỉ khiến người nghe ớn lạnh..... Không, phải nói là bị một trận âm phong thổi tới.
Tuyệt đối không bình thường a.....
Tới giờ học tiếp theo, Lục Ngưng Tâm vẫn không yên lòng, nhịn không được nhìn về phía Lâm Du Nhạn.
Đậu má...
Thấy một màn trước mắt, Lục Ngưng Tâm nhịn không được hít sâu một hơi, chỉ thấy giấy tuyên trước mặt Lâm Du Nhạn được viết đầy mấy chữ như chết, nhất, tử vong, tang, đánh chết các loại.
"Sao vậy?"
Lâm Du Nhạn quay đầu cười với Lục Ngưng Tâm.
Chỉ là nụ cười này đã hù Lục Ngưng Tâm, khiến nàng thiếu chút thét lên.
Nhưng cuối cùng Lục Ngưng Tâm vẫn lấy dũng khí, mở miệng nói:
"Mộc Mộc... Tiên sinh kêu chúng ta phỏng theo chữ của Chú Phong Kinh..."
Lâm Du Nhạn nghe xong thì nhìn vào giấy tuyên, phát hiện mình đã viết sai bèn cười nói:
"Đúng nha, không cẩn thận đã viết sai rồi."
Nói xong thì cuộn giấy tuyên lại, thay giấy mới.
"Răng rắc."
Bút lông lần nữa gãy đôi, rơi lên mặt bàn.
"Bút hôm nay thật kỳ quái, hì hì ha ha."
Mộc Mộc... là ngươi kỳ quái a.
Giờ khắc này, Lục Ngưng Tâm cảm thấy Lâm Du Nhạn tuyệt đối đã trúng phải Vu Cổ chi thuật gì đó rồi, bằng không sao tự nhiên biến thành cái dạng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận