Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 93: Kiêu Ngạo

"Rất thoải mái, không cần phiền như vậy."
"Vậy vị trí này quan sát tốt chứ? Có cần đổi chỗ không?”
“Rất tốt."
Nói xong, Vu Mạn Văn chỉ về phía trước:
"Trương đường chủ, tranh tài bắt đầu rồi."
"A a, được, trước xem so tài, trước xem so tài."
Trên đài thi đấu, đệ tử Thủy Kính đường cùng Lam Tâm đường đang chiến đấu, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, khá là đẹp mắt.
Nhưng thời khắc này, tâm tư đám Liễu Tử Câm hoàn toàn không đặt trên trận tranh tàu, mấy đôi mắt đẹp ra sức tìm kiếm gì đó trong số các đệ tử của Lam Tâm đường.
Đám đệ tử Lam Tâm đường mỗi lần bị nhìn trúng đều trở nên hưng phấn hơn…
Nữ hài kia đang nhìn ta sao... Nàng ấy xinh đẹp quá. Dù đứng giữa một đám nữ đệ tử xinh đẹp của Thủy Kính đường vẫn xuất chúng như thế.”
Đường chủ vạn tuế! Vậy mà có thể tổ chức hữu nghị với Thủy Kính đường. Hơn nữa còn có khả năng hợp tác lâu dài, nhất định vì muốn đẩy mạnh tính tích cực của chúng ta a. Không ngờ đường chủ lại quan tâm chúng ta như vậy... Ta, ta sinh là người của Lam Tâm đường, chết là ma của Lam Tâm đường!
Ba nữ tử áo lam kia giống nhau như đúc, quá đáng yêu rồi... Kiểu tóc của ta có rối không? Có cần thay đổi tư thế đứng không? Kiếm cầm thế này đã đẹp trai chưa?
Mặt khác, trong Kính Hoa viên, Giang Bắc Nhiên đang dạy thị nữ của nên chăm sóc hoa cỏ thế nào cho đúng cách.
"Loại hoa cỏ này chia thành hai loại, lá cứng cùng lá mềm. Tỷ như bồn Hàn Nguyệt Dạ này là loại lá cứng. Đặc điểm lớn nhất của các loài thực vật lá cứng là mặt ngoài có chấm trắng, hoặc có nút thắt. Mà lá cứng hoàn toàn khác lá mềm về mặt hấp thụ ánh sáng. Lá cứng cần ánh sáng không trực tiếp và lá mềm thì ngược lại...”
Nghe vậy, thị nữ vừa ghi lại vừa hỏi:
"Ánh sáng trực tiếp ta biết, nhưng không trực tiếp thì sao?”
"Ví dụ lá câu xuyên qua khe hở của những tầng cây cao hơn chẳng hạn.”
"A, ta hiểu rồi."
Thị nữ gật đầu, vội ghi lại.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị nói tiếp, bên cạnh vang lên thanh âm của Thi Phượng Lan.
“Hôm nay ngươi không tham gia thi đấu hữu nghị giữa hai đường à?"
"Không phải Thi đường chủ cũng không đi sao?"
"Nhưng ta là đường chủ! Có đặc quyền!"
"Nhưng ta là đệ tử ký danh, cũng có đặc quyền."
"Đệ tử ký danh đủ kiêu ngạo nói ra mấy lời này mà ta từng gặp chỉ có mỗi ngươi. Có mà đây cũng là chỗ ta thích ngươi nha Tiểu Bắc Nhiên. Để coi, thừa dịp Mạn Văn không ở đây, hay là chúng ta chơi trò gì kích thích hơn đi?”
Về việc Trương Hạc Khanh đề nghị cho hắn thêm mấy phần điểm tâm sáng, Giang Bắc Nhiên đã cự tuyệt, dùng điều kiện trao đổi rất đơn giản. Nếu không, hắn sẽ trở thành cái cầu nối cho hai vị đường chủ mất.
Hôm nay vào buổi sáng sớm, Giang Bắc Nhiên lần nữa vững tin quyết định của mình có bao nhiêu anh minh.
Đám gia súc đang tuổi hormone tăng trưởng này rất đã làm ô nhiễm không khí, sáng sớm thức dậy làm tóc, đổi đao thành quạt xếp, còn trét phấn lên mặt... Có thể hình dùng bằng một chữ tao.
Giang Bắc Nhiên có thể tưởng tượng ra, đến lúc đám Liễu Tử Câm các nàng vung tay chào mình, la lên sư huynh, đã lâu không gặp, nhắc nhở hệ thống tuyệt đối sẽ bạo tạc trong nháy mắt.
Bất quá chạy tới đây cũng có phiền phức a...
Giang Bắc Nhiên nghĩ xong thì dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Thi Phượng Lan đang không ngừng năn nỉ mình bên cạnh.
"Chơi đi mà! Chơi đi mà! Chơi trò này vui lắm đó!"
Thi Phượng Lan giữ chặt tay áo Giang Bắc Nhiên, vừa lắc lư vừa hô.
Giang Bắc Nhiên bất đắc dĩ thở dài:
"Ngài là đường chủ cao quý, nên gánh vác trách nhiệm của một đường chủ. Bây giờ tới Hồi Nhạn phong còn kịp đó."
"Không cần!"
Thi Phượng Lan quả quyết cự tuyệt:
"Cũng đâu phải ta muốn làm cái chức đường chủ này."
Nghe được câu này, lông mày Giang Bắc Nhiên nhíu lại, nhưng cũng không có ý muốn tìm hiểu kỹ hơn.
"Vậy đường chủ chờ họ về rồi tìm một tên đệ tử khác chơi với người. Ta còn chính sự muốn làm."
"Họ nhìn cũng không dám nhìn ta, nào dám chơi cùng ta chứ."
"Ta cũng không dám a."
Giang Bắc Nhiên chân thành nói.
"Nào có! Rõ ràng ngươi chơi rồi! Hơn nữa còn chơi không chút lưu tình nữa."
"Đường chủ, xin ngươi tự trọng, ta còn phải dạy Tiểu Đóa cách chiếu cố số hoa cỏ này."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên ngồi xổm xuống tiếp tục chỉ Tiểu Đóa.
"Hừ! Ngươi đợi đấy cho ta!"
Thấy Giang Bắc Nhiên thật sự không để ý tới mình, Thi Phượng Lan quay đầu chạy về phòng.
Dù không biết nàng lại muốn làm trò mèo gì nhưng Giang Bắc Nhiên cũng không quá để ý, vẫn như cũ chuyên tâm dạy Tiểu Đóa.
Thời gian một chén trà trôi qua, Giang Bắc Nhiên đang dạy Tiểu Đóa liền nghe tiếng cường điên cuồng của Thi Phượng Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận