Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 821: Pháp Bảo (1)

"Sư muội! Đi mau!"
"Không! Muốn đi thì cùng đi!"
"Ha ha ha ha, hôm nay các ngươi ai cũng không thể đi được!"
Nghe đoạn đối thoại kinh điển này, Giang Bắc Nhiên đang đào dược liệu bên cạnh không khỏi lắc đầu.
So với tiểu đội ‘phật hệ’ này, nhưng tông môn và gia tộc tham gia Bích Tiêu hội còn lại khác hoàn toàn.
Họ kéo bè kết phái, sắp xếp nội gian các loại, còn có không ít người bí mật mang theo thù riêng, muốn nhân cơ hội này giải quyết đối phương.
Dù sao đều không giống tới để tầm bảo, càng giống tới diễn kịch cung đấu hơn.
'Cũng khó trách hàng năm chết rất nhiều người, mục đích của họ đều không tinh khiết a, tầm bảo thì tập trung tầm bảo đi, cần gì phải nhất định giết người đâu?'.
Giang Bắc Nhiên hoàn mỹ đào ra Sâm La Thảo rồi ném vào Càn Khôn giới, cách xa những nơi tràn ngập yêu hận tình thù.
So với đám người tu luyện của các tông môn gia tộc chỉ lo chém chém giết giết, tiểu đội của Giang Bắc Nhiên càng giống Kim Đỉnh đảo tầm bảo hơn.
Có Kế Tử Thạch là tấm gương, Giang Bắc Nhiên dẫn theo mọi người cùng đi qua một lần, kế hoạch vơ vét Kim Đỉnh đảo thuận lợi đến kỳ lạ.
Mười ba thành viên trong tiểu đội đều có chức vụ riêng, đào được thì đào, không đào được sẽ lưu lại vị trí rồi về báo cho Giang Bắc Nhiên.
Chỉ vẻn vẹn ba ngày, trong hang động lớn kia đã sắp bị lấp kín bởi tài bảo.
'Bất quá không phải nói có dị tộc à... Đã ba ngày rồi sao không thấy cái nào vậy, chẳng lẽ lần này họ không tới ư?’.
Giang Bắc Nhiên vừa vào đại bản doanh vừa tự hỏi, theo những gì Thi Gia Mộ nói trước khi tới đây, sau khi vào đảo, chẳng mấy chốc họ sẽ gặp phải dị tộc.
Tuy nói song phương đều tự giải quyết mâu thuẫn nội bộ trước, thành lập căn cứ của mỗi bên rồi mới phát sinh xung đột, nhưng việc trong ba ngày này, không hôm nào gặp được dị tộc thì thật sự rất hiếm thấy.
‘Sao... ta lại có loại dự cảm bất tường vậy.'.
Trong lúc tự hỏi những vấn đề này, Giang Bắc Nhiên đã về tới sơn động.
"Tiểu Bắc Nhiên! Ngươi về rồi!"
Trong lúc Thi Phương Lan đang ăn cơm chiên Thi Phượng Lan thì Giang Bắc Nhiên đã trở về, nàng lập tức chạy tới khoe khoang.
"Ừm.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi vào trong.
"Hắc hắc!"
Thi Phượng Lan cao hứng cười một tiếng, hấp tấp đi sau lưng Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, Tiểu Bắc Nhiên, tối nay ăn gì a?"
"Chuyện buổi tối thì để tối nói."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên đi nơi chuyên dùng để cất giữ bảo vật trong hang.
"Hắc hắc hắc... Ngọc, thật nhiều ngọc."
Giang Bắc Nhiên nhìn Liễu Vi Ninh ngồi giữa một đống ngọc thạch bèn hỏi:
"Hôm nay có thu hoạch được gì tốt không?"
"Cái này nè!"
Liễu Vi Ninh nâng hai tay... . đưa một khối hắc ngọc tới trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Bảo Diễm Ngọc sao, đúng thật là đồ tốt."
Hai ngày nay, Giang Bắc Nhiên nhìn số tài bảo này tới mức tê dại luôn rồi. Từ đầu hắn đã không quá có cảm giác gì với số tài bảo này, đồng thời hắn cũng hiểu vì sao cường giả Huyền Thánh coi trọng hòn đảo này, không còn cách nào khác... thật sự có quá nhiều.
Ở ngoài thì vật liệu Huyền cấp thiên kim khó cầu, ở đây thì có thể dễ dàng tìm thấy.
Với ngần này tài bảo của họ, đoạt giải nhất Bích Tiêu hội chỉ là một cái búng tay thôi. Nếu không tính người tìm được pháp bảo Địa cấp năm ngoái, mà so với năm trước nữa thì chỉ cần số tài bảo họ kiếm trong ba ngày đã đủ đoạt khôi thủ rồi.
Căn bản không thể so sánh.
‘Cho nên đám đệ tử ngốc ki vào đây căn bản cũng chẳng tập trung tầm bảo.’.
Đương nhiên, dù đám người kia không đánh nhau, chỉ chuyên tâm tầm bảo cũng khó mà tìm được nhiều như vậy. Dù sao so với thành viên tiểu đội có chức vụ chuyên môn, phát hiện được bảo vật cách đó trăm dặm, đám người kia thật sự không đủ để Giang Bắc Nhiên giẫm dưới chân.
Chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn.
Nhưng vì chỉ là làm công, cho nên Giang Bắc Nhiên cũng không quá nhiệt tình. Mỗi ngày chỉ tùy tiện đi ra ngoài một vòng, tùy tiện tìm chút bảo vật đem về là được.
"Đại thúc! Đại thúc! Mau đến xem ta tìm được gì này!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang quan sát Bảo Diễm Ngọc trong tay, cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng la của Thi Gia Mộ.
Giang Bắc Nhiên trả lại ngọc cho Liễu Vi Ninh, đi ra ngoài nhìn.
"Đại thúc, ngươi nhìn này!"
Thi Gia Mộ vọt tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, đưa một cây đao ra như hiến vật quý.
'Đây là...'.
Giang Bắc Nhiên vươn tay cầm lấy thanh đao.
‘Viêm lực thật nồng nặc!'.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái, hắn nắm chặt chuôi đao rồi từ từ rút nó khỏi vỏ.
"Ngao!"
Trong nháy mắt thanh đao bị rút ra, một tiếng gầm thét chấn nhiếp tâm phác vang lên.
Đinh Nguyên Chính ở bên cạnh chạy tới xem náo nhiệt lập tức nói:
"Huyền cấp trung phẩm... Không, đây là pháp bảo Huyền cấp thượng phẩm mới đúng! Thi tiểu thư, đây là thứ ta tìm thấy dưới đáy hồ hôm qua đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận