Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 423: Cha Con Nhận Nhau

"Oanh!"
Câu trả lời này khiến trong nháy mắt, đại não Tiền Tiểu Đông cùng Hoắc Chí Thượng như phát ra tiếng sấm.
Tiền Tiểu Đông bị sấm đánh hai lần cảm thấy có chút choáng đầu, hai ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến hắn thật sự không tiếp thụ nổi.
"Gia gia! Sao ta có thể không phải cháu trai ngài! Ngài chính là gia gia ta mà!"
Hô xong, hắn nhào vào trong ngực gia gia.
Ôm lấy cháu của mình, Tiền lão hán thở dài tiếp tục nói:
"Mấy năm trước cháu trai ta qua đời, con dâu ta thiếu chút nhảy sông, con trai chỉ có thẻ... . lên thôn... . mua một đứa bé về.”
Hoắc Chí Thượng cố khống chế không để mình quá kích động:
"Mẹ mìn kia có nói lấy được hài tử từ đâu không?”
"Không nói, đây là quy củ, chỉ có thể mua, không thể hỏi."
Lúc này Tiền Tiểu Đông nghe mà ngơ ngác, hắn được mua lại từ mẹ mìn.....
Nhưng dù vậy, Tiền Tiểu Đông vẫn ôm chặt gia gia của mình:
"Không, ngài chính là gia gia của ta! Mặc kệ ai đến đi nữa, ngài đều là gia gia của ta!"
Tiền lão hán vui mừng ôm chặt Tiền Tiểu Đông, cười nói:
"Đứa nhỏ ngốc này, ta đương nhiên vĩnh viễn là gia gia của ngươi."
Nhìn hai ông cháu ôm nhau trước mắt, Hoắc Chí Thượng hỏi Tiền Tiểu Đông:
"Ngươi gọi là... Tiểu Đông?"
Tiền Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn Hoắc Chí Thượng một chút rồi hô:
"Ta không phải con của ngươi! Cha ta là Tiền Vượng Sinh!"
Hoắc Chí Thượng cũng biết Tiền Tiểu Đông không thể tiếp nhận sự thật này nhanh, mà hắn cũng không vội, chờ được bảy năm rồi, chờ thêm chút nữa có sao đâu?”
Cho nên, hắn không hỏi Tiền Tiểu Đông nữa, mà nói chuyện với Tiền lão hán.
Hàn huyên một hồi, hắn biết thì ra nhà của Tiền lão hán không ở thôn này. Trước đây ít năm, Bác Viễn hạn hán nên chạy nạn trốn tới đây, che mẹ Tiền Tiểu Đông cũng chết trên đường chạy nạn.
Mà Hoắc Chí Thượng cũng kể lại quá trình tìm con bảy năm nay của mình.
Trong lúc đó, nãi nãi cũng trở về nhà, nàng vừa nghe có người đến nhận cháu mình thì vội che cháu trai lại, hung hăng nói Hoắc Chí Thượng nhất định nhận lầm người rồi.
Nhưng được Tiền lão hán khuyên bảo mãi, nãi nãi cũng từ việc mắng to Tiền lão hán rồi dần dà im lặng tiếp nhận sự thật này.
Sau khi nghe chuyện xưa tìm con của Hoắc Chí Thượng, tâm tình Tiền Tiểu Đông không còn mâu thuẫn quá nữa. Dù sao hắn cũng là người lý trí, hắn biết nam nhân trước mắt này là người bị hại, đồng thời cũng nhìn ra đối phương thật rất muốn tìm lại mình.
"Ta có thể hỏi một chút... làm sao ngươi tìm được tới đây không?”
Nghe Tiền Tiểu Đông hỏi, Hoắc Chí Thượng hưng phấn đến tay cũng run, vì đây là hắn lần đầu Tiền Tiểu Đông chủ động nói chuyện với Hoắc Chí Thượng.
"Hô..."
Hoắc Chí Thượng thở dài ra một hơi rồi đáp:
"Ta tìm đương kim thánh thượng, cũng chính là tân hoàng hiện tại của Thịnh quốc, cầu hắn giúp ta tìm ngươi."
"Ngươi biết tân hoàng đế a?"
Tiền lão hán có chút kích động hỏi.
"Cũng không coi là nhận... Từng gặp mặt một lần, hắn nguyện ý giúp ta là nể mặt bằng hữu của ta."
"Hiện tại tân hoàng thật tốt! Nếu không nhờ có hắn, thôn chúng ta năm nay sao tốt như vậy, có nhiều nam dân được ở lại quê nhà.”
"Đúng vậy a, đúng vậy a."
Nãi nãi ở một bên cũng liên tục gật đầu:
"Tất cả mọi người đều hi vọng hoàng đế này vĩnh viễn sẽ không bị đổi."
Bầu không khí dần sinh động hơn, Hoắc Chí Thượng cũng gật đầu nói:
"Đương kim tân hoàng thật sự thánh minh không gì sánh được, cho nên ta mới tới cầu hắn hỗ trợ, ta cũng không ngờ nhanh như vậy đã có kết quả."
Nghe Hoắc Chí Thượng nói xong, Tiền Tiểu Đông lập tức nghĩ tới đạo trưởng, cũng hiểu rõ vì sao vị đạo trưởng kia lại tới nơi này, xem ra là vì vị hoàng đế bệ hạ kia.
"Nhưng... Sao ngươi có thể xác định ta là..."
Hoắc Chí Thượng như đã sớm biết Tiền Tiểu Đông sẽ hỏi, hắn trực tiếp đáp:
"Có cách chứng minh, trước ngực của ngươi có một vết bớt, ngay tại ngực trái, lớn chừng bàn tay."
Lúc này trên nóc nhà, Giang Bắc Nhiên ăn dưa một ngày nhịn không được thầm nghĩ:
"Khá lắm! Không hổ là nhân vật chính, còn có vết bớt chứng thân."
Sở dĩ hắn không theo Hoắc Chí Thượng tìm Tiền Tiểu Đông là vì căn cứ vào khái niệm nhân vậy chính, nếu hắn chúng đọng với đám người đó quá lâu, sẽ bị hào quang của họ ảnh hưởng.
Hôm qua hắn đã ở chung với Tiền Tiểu Đông cả ngày. Hôm nay lại dính vào, chỉ sợ lại có chuyện.
Cho nên, hắn quyết định không đi cùng.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái, Tiền Tiểu Đông trong phòng nhỏ hô:
"Ngực ta căn bản không có bớt gì a."
Tiền Tiểu Đông nói xong thì cởi áo ra, trên đó thật sự không có gì cả.
"Ừm... Bình thường nó sẽ không hiện, nhưng nếu như vậy..."
Hoắc Chí Thượng nói xong thì đưa tay đặt lên ngực Tiền Tiểu Đông, rót một cỗ huyền khí vào.
Chỉ một thoáng, vết bết dần hiện ra, trong như một con hùng ưng.
Khá lắm... con mẹ nó, khá lắm, cái bớt này còn được mã hóa?
Trên nóc nhà, Giang Bắc Nhiên ăn dưa sướng muốn chết, không ngờ còn có thao tác này.
Trong một giây vết bớt hiện ra, Hoắc Chí Thượng không khống chế được tâm tình của mình, ôm lấy Tiền Tiểu Đông vào trong ngực:
"Khang nhi! Khang nhi của ta a!"
Tiếng khóc kia như muốn phát tiết toàn bộ sự kiềm nén bảy năm qua.
Ban đầu Tiền Tiểu Đông cũng vùng vẫy nhưng nghe được tiếng khóc của nam nhân, hắn lại không vẫy nữa, vì hắn cảm nhận được nỗi nhớ thương từ trong đó.
Khi vết bớt hiện ra, Tiền Tiểu Đông đã biết, hắn chính là con trai của người này, tuyệt đối không sai.
"Hô ! ".
Giang Bắc Nhiên thấy hai phụ tử rốt cục cũng nhận nhau, biết không còn gì để hóng nữa nên biến mất trong nháy mắt.
Trở lại hoàng cung, Giang Bắc Nhiên thoải mái duỗi lưng, giải quyết chuyện này xong, đến lúc hắn giải quyết vấn đề của mình rồi. Làm thế nào để gia tộc lẫn bách tính cùng có lợi, đây là chuyện hắn cần phải làm nhất lúc này.
"A, suýt nữa thì quên."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên muốn đi tới thư phòng, hắn đột nhiên nhớ tới hai ngày nay không đi cho Lục Vĩ Hồ ăn.
Thế là vòng ra vườn hoa.
Giang Bắc Nhiên tới trước Tứ Phương Tỏa Linh Trận thì thấy Lục Vĩ Hồ thè lưỡi ngã xuống đất, lông toàn thân cũng mất đi màu đỏ vốn có.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực cảm giác được Lục Vĩ Hồ không còn sinh khí.
"Chết cũng tốt, ta đỡ phải tới mỗi ngày."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người rời đi.
"Này ! Ngươi đến cùng có nhân tính hay không a! Có hồ ly chết đó! Ngươi không vào xem thử sao! Nói không chừng còn có thể cứu!"
"Ngao ô... Ngao ô..."
Trong Tứ Phương Tỏa Linh Trận, Lục Vĩ Hồ đang ăn thịt hươu, nó vừa ăn vừa liếc nhìn Giang Bắc Nhiên.
Khi thấy Giang Bắc Nhiên quay người muốn đi, Lục Vĩ Hồ lập tức hô:
"Chờ một chút ! Chờ một chút!"
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại, vừa muốn hỏi có chuyện gì thì thấy Lục Vĩ Hồ đã hóa thành hình dáng thiếu nữ.
Miệng nàng gặp thịt hươu, không ngừng nháy đôi mắt ngập nước:
"Hoàng thượng ! ngài thả ta ra đi, chỉ cần ngài thả ta ra, mặc kệ ngài muốn gì, nô gia đều chiều ngài."
Nghe âm thanh thiếu nữ đầy mị hoặc của Lục Vĩ Hồ, Giang Bắc Nhiên híp mắt hỏi:
"Thật là cái gì cũng được?"
"Đương nhiên ! cái gì cũng được."
Thiếu nữ Lục Vĩ Hồ bày ra tư thế thập phần xinh đẹp, nửa che nửa hở khiến lòng người ta sục sôi.
"Được, vậy ngươi giúp trẫm vẽ xong cái này đi."
Lục Vĩ Hồ nhìn quyển trục được ném vào trận pháp, nháy mắt hai lần rồi nhặt quyển trục lên.
"Đây... Đây là gì?"
Lục Vĩ Hồ thiếu nữ nhìn hình thù xấu xí trong quyển trục bèn hỏi.
"Cầu, cụ thể hơn là cầu treo, nếu ngươi đủ khả năng hoàn thiện nó, trẫm sẽ thả ngươi ra.”
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì khóe miệng co rúm, tiếp đó ném quyển trục xuống đất:
"Ta con mẹ nó, chỉ là một con hồ ly thôi! Xem làm sao mà hiểu chứ!”
“Là ngươi bảo cái gì cũng được mà.”
Lần này, Lục Vĩ Hồ không tức giận nữa mà thở dài, nghiêm túc nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Xem ra mị thuật của ta hoàn toàn không có tác dụng với ngươi, ngươi có thể nói ta biết tại sao không?"
Từ lúc bị giam trong Tứ Phương Sở Linh Trận này, Lục Vĩ Hồ vẫn luôn thắc mắc vì sao Giang Bắc Nhiên không bị mị thuật mê hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận