Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 207: Ống Thăm

"Ống thăm?"
Dựa theo những gì Quan Thập An nói, Giang Bắc Nhiên lấy đồ ra thì thấy đó là một cái ống thăm, hơn nữa còn là ống thăm có chút cổ xưa.
Đồ đại lão tặng chỉ giản dị như thế thôi hả?
Thấy ánh mắt khó hiểu của Giang Bắc Nhiên, Ân Giang Hồng mới nói:
"Dù sao tu vi của ngươi chỉ có Luyện Khí ngũ giai, cho ngươi pháp bảo quá tốt ngươi cũng không dùng được, cho nên chúng ta đã thương lượng, tặng ngươi pháp bảo Hoàng cấp hạ phẩm, Như Ý Thiêm Đồng này cho ngươi."
"Hoàng cấp hạ phẩm!?"
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc, dù hắn cũng lường trước ban thưởng của mấy vị đại sẽ không quá thấp, nhưng làm sao cũng không ngờ lại là pháp bảo Hoàng cấp! Đây chính là bảo vật khiến cho Huyền Hoàng đập để đầu cũng muốn cướp a!
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy ống thăm trong tay không chỉ đơn giản là hơi cũ nữa, mà rất có cảm giác cổ xưa.
Thấy Giang Bắc Nhiên bỏ ống thăm vào Càn Khôn giới, Ân Giang Hồng trực tiếp mở miệng:
"Mấy lười như không dám thu thì miễn đi, trước đó ta đã nói thiếu ngươi một nhân tình, nếu không phải tu vi ngươi quá yếu, ta đã cho ngươi đồ tốt hơn rồi."
Không đợi Giang Bắc Nhiên kịp nói tạ ơn, Quan Thập An đã nói với Ân Giang Hồng:
"Da mặt Ân giáo chủ dày ghê nhỉ. Chuyện gì cũng ôm vào người, rõ ràng pháp bảo này là của Yểm Nguyệt tông ta, sao qua miệng ngươi lại thành đồ ngươi tặng rồi."
"Không phải ta cũng đưa lại đồ vật có giá trị ngang bằng cho các ngươi rồi hả. Ngài đường đường là đại lão chính phái, đừng tính toán chi li như thế chứ."
Nghe được câu này, Giang Bắc Nhiên gần như đã hiểu, vị Ân giáo chủ này muốn tay không bắt sói, không đưa ra chỗ tốt gì nhưng công lao không kém ai.
Thành tinh rồi a...
Đại khái cảm thấy chủ đề đi hơi xa, Ân Giang Hồng nói với Quan Thập An:
"Chỉ cách dùng cho hắn đi.” "Không cần ngươi nhắc bản tọa."
Quan Thập An tức giận nói một câu, cầm Càn Khôn giới từ tay Giang Bắc Nhiên:
"Pháp bảo này tuy chỉ là Hoàng cấp hạ phẩm nhưng là món đồ rất có linh tính. Bắc Nhiên, nhìn kỹ."
Quan Thập An nói xong thì lấy Như Ý Thiêm Đồng trong Càn Khôn giới ra.
Hắn nâng Như Ý Thiêm Đồng lên, rồi nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ngươi biết bói toán không?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Không biết."
"Vậy ngươi có thể thử học, người càng am hiểu bói toán, càng có thể phát huy tác dụng của Như Ý Thiêm Đồng. Đương nhiên, không biết bói toán cũng có thể sử dụng, chỉ cần thành tâm sẽ linh nghiệm, khi ngươi nghĩ tới thứ ngươi cần, Như Ý Thiêm Đồng sẽ đáp lại ngươi."
Quan Thập An nói xong thì lắc Như Ý Thiêm Đồng ba lần.
"Răng rắc. Răng rắc. Răng rắc."
Sau một loạt thanh âm kỳ quái vang lên, một cái thẻ màu vàng trông cực kỳ bình thường rơi khỏi ống, lơ lửng giữa không trung.
Không đợi Giang Bắc Nhiên thấy rõ dáng dấp xăm, Quan Thập An đã một phát bắt được nó:
"Biến!"
Một giây sau, cái thẻ màu vàng tách ra một đạo quang mang chói mắt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Bắc Nhiên, nó biến thành một kiện áo choàng lân giáp khoác lên người Quan Thập An.
"Đây cũng là tác dụng của Như Ý Thiêm Đồng, hữu cầu tất ứng, có thể đáp ứng trên mọi phương diện của ngươi, ta nghĩ đây là kiện pháp bảo thích hợp nhất cho ngươi.” Pháp bảo Hoàng cấp... chính là như vậy?
Dù từ quá trình cái thẻ biến thành áo choàng vô cùng huyền huyễn nhưng dưới cặp mắt biết nhìn đồ của Giang Bắc Nhiên, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biết áo khoác cùng lắm chỉ là đồ phòng ngự thượng phẩm, còn chẳng được cực phẩm chứ đừng nói là tuyệt phẩm.
Đồng thời, hai lựa chọn xuất hiện trước mặt hắn.
Lựa chọn một: Nói thẳng áo choàng này nhiều nhất chỉ là đồ phòng ngự thượng phẩm.
Ban thưởng: Thiên Chinh Kỳ Công (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Biểu lộ dáng vẻ vui mừng.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Ta con mẹ nó bức xúc tới mức hệ thống phải nhảy ra ngăn cản...
Chọn số hai, Giang Bắc Nhiên dùng kỹ thuật diễn xuất tuyệt đỉnh được rèn luyện trong năm năm của mình ra, biểu lộ hai phần kinh ngạc, ba phần vui sướng, năm phần kích động:
"Pháp bảo này thật lợi hại!"
Thấy phản ứng của Giang Bắc Nhiên, Quan Thập An hài lòng nhẹ gật đầu, tay phải kéo áo choàng, áo choàng lần nữa bị thâu vào trong ống thăm.
"Cái này thật quá trân quý, ta..."
"Ai!"
Bấy giờ, Ân Giang Hồng mới hô:
"Vừa rồi đã nói với ngươi, đừng có... ".
Nói được nửa câu, Ân Giang Hồng nhìn Quan Thập An:
"Đừng có từ chối, đã cho ngươi là của ngươi.” Quan Thập An nghe xong thì gật đầu, lần nữa bỏ Như Ý Thiêm Đồng vào Càn Khôn giới rồi nói với Giang Bắc Nhiên:
"Nhận đi, chuyện nó có thể làm vượt xa tưởng tượng của ngươi, hảo hảo mà dùng nó."
"Vâng, đa tạ Quan tông chủ, đa tạ Ân giáo chủ."
Chờ Giang Bắc Nhiên cất kỹ Càn Khôn giới, Ân Giang Hồng đột nhiên đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Ân giáo chủ mời hỏi."
"Ngươi cảm thấy thế nào về phong ba thấy vài ngày trước."
Giang Bắc Nhiên nghe xong khẽ giật mình, cảm thấy kỳ quái, vì sao Ân Giang Hồng đột nhiên hỏi hắn vấn đề này.
Ân Giang Hồng đưa tay vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Không cần khẩn trương, ta chỉ muốn từ cách nhìn của ngươi để xem xem còn bỏ xót chỗ nào không.” Ân Giang Hồng vừa dứt lời, ba lựa chọn nhảy ra trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận