Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 528: Liên Thủ (2)

"Tự tin như vậy à?"
"Chỉ nói thật thôi."
Kỳ thật thông qua đoạn đối thoại này cùng phản ứng từ hệ thống, Giang Bắc Nhiên phát hiện Quý Thanh Lâm cũng không thật sự muốn giết Ân Giang Hồng. Bất quá chỉ ngứa miệng thôi. Đến cùng giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, Giang Bắc Nhiên thật đúng là tò mò.
Quý Thanh Lâm rít thêm một hơi:
“Khó trách lúc gặp được chướng khí, sư phụ lại đặc biệt viết thư kêu ngươi tới. Ngươi thật sự rất đặc biệt a. Được rồi, thấy ngươi ăn ngay nói thật như thế, ta sẽ nói chút chuyện cho ngươi nghe. Ài, nên bắt đầu từ đâu đây... .”
"Được rồi, đều là chút chuyện nhỏ, hay là không nói nhỉ, chuyện liên thủ sự tình lần sau sẽ bàn, vậy đi."
Con mẹ nó ! ? Lão tử chuẩn bị xong cả bỏng ngô rồi, ngươi cứ thế mà đi à! ?
Thấy Quý Thanh Lâm rời khỏi lều vải không quay đầu, Giang Bắc Nhiên bỗng có cảm giác gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Ngoài doanh địa, nhân mã các phương đã dựng xong doanh địa tạm thời. Mạnh Tư Bội đi tới cửa ra vào doanh địa, mấy chục người tu luyện Lan Châu liền ra nghênh đón.
"Mạnh tông chủ, ngài không sao chứ? Vừa rồi hình như trong chướng khí có mê trận. Ta tìm mãi vẫn không thấy ngươi.”
"Mạnh tông chủ đã kêu ta chuẩn bị Thiên Trần Đan tốt nhất cho ngươi, có thể giúp ngươi thanh lý độc chướng trong thể nội, còn có thêm trợ giúp cho thân thể của ngươi nữa."
"Mạnh tông chủ, trông ngươi có chút tiều tụy a, có phải thụ thương rồi không? Ta hiểu chút cách khử độc, nếu không chúng ta vào trong phòng kiểm tra một phen đi?"
"Cóc ghẻ từ đâu tới vậy. Cút cút cút, ngươi biết khử độc gì thì nói ta nghe chút xem, còn muốn vào phòng Mạnh giáo chủ, ta thấy ngươi là rắp tâm không tốt thì có!"
"Ngươi là người phương nào? Ta và Mạnh giáo chủ nói chuyện liên quan gì đến ngươi?"
Trong lúc hai người muốn ầm ĩ, Mạnh Tư Bội trực tiếp đi xuyên qua, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn tới bọn hắn một chút.
Hả?
Đám người có chút kỳ quái, ngày thường dù Mạnh giáo chủ có cự tuyệt nhưng không tới mức lơ họ như thế, bây giờ bị sao thế này?
Chẳng lẽ bị thương rất nặng?
"Bội nhi, sao thất hồn lạc phách vậy?"
Trong lúc Mạnh Tư Bội du đãng trong doanh địa chẳng có mục đích gì thì âm thanh như hồng chuông bỗng vang lên bên tai nàng.
Mạnh Tư Bội lấy lại tinh thần, lúc này mới chắp tay với An Thanh:
"Tông chủ."
Vạn An Thanh gật đầu:
"Nghe Ân giáo chủ nói, lần này có thể bài trừ chướng khí, ngươi xem như có công lớn, làm tốt, làm tốt lắm."
Mạnh Tư Bội vội lắc đầu:
"Tư Bội chỉ là làm chút chuyện không quan trọng thôi. Thật sự không dám giành công, lần này có thể bài trừ độc chướng, toàn bộ đều nhờ..."
"Suỵt..."
Vạn An Thanh làm ra thủ thế im lặng:
"Lời này đợi lát nữa lại nói, trước đi theo lão đạo."
"Vâng."
Mạnh Tư Bội chắp tay một cái, đi theo sau lưng Vạn An Thanh tới một đại trướng.
Xốc vải mành lên, Mạnh Tư Bội đi vào liền thấy hai người Ân Giang Hồng cùng Quan Thập An. Hành lễ xong, Mạnh Tư Bội bái Ân Giang Hồng một cái:
"Vừa rồi đa tạ Ân giáo chủ kịp thời cứu giúp, bằng không chỉ sợ Tư Bội chẳng còn mạng trở lại."
Ân Giang Hồng nghe xong thì khoát tay:
"Coi như bản tôn không xuất thủ, vị cao nhân kia cũng sẽ cứu ngươi."
Mạnh Tư Bội nghe xong, trong lúc nhất thời cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, đồng thời ngực một trận khó chịu.
"Khục! Khục! Khục!"
Mạnh Tư Bội ho khan vài tiếng, cảm thấy thân thể suy yếu đi rất nhiều, thậm chí còn có chút đứng không vững.
Vạn An Thanh ở cạnh vội tới dìu nàng ngồi xuống, bắt mạch.
Chỉ chốc lát sau, Vạn An Thanh cau mày nói:
"Thân thể ngươi tiêu hao quá nhiều."
Nói xong thì nhìn về phía đám Ân Giang Hồng:
"Lão đạo dẫn nàng đi điều dưỡng trước, chuyện nghị hội tính sau đi.”
Ân Giang Hồng nghe xong thì gật đầu:
"Cũng được."
Nhưng Mạnh Tư Bội chỉ khoát tay:
"Ta vẫn chịu đựng được, mấy vị muốn nghe ta kể về vị tiền bối đó mà. Ta kể xong về nghĩ cũng chẳng muộn.”
Không đợi Vạn An Thanh cự tuyệt, Mạnh Tư Bội đã bắt đầu kể từ khi gặp người bịt mặt kia.
Mặt khác, Mạnh Tư Bội cũng kể rất chi tiết.
". Cho nên ta đoán hắn hẳn cũng là dị tộc, bằng không sẽ không hiểu nhược điểm người bày trận như vậy."
Ân Giang Hồng nghe xong thì gật đầu nói:
"Thì ra là thế... Nếu vậy thì dễ hiểu rồi.”
Ân Giang Hồng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao người bịt mặt có thể chế phục quái vật kia chỉ trong một chiêu, nguyên lai là người quen, vậy thì khó trách.
"Nhưng tại sao hắn phải giúp chúng ta..."
Nghe xong, Quan Thập An kỳ quái nói.
"Không."
Ân Giang Hồng lắc đầu:
"Thay vì nói hắn giúp chúng ta, còn không bằng nói hắn muốn thuận thế xử lý người bày trận."
"Ta cũng thấy thế... Khục! Khục!"
Mạnh Tư Bội vừa mở miệng đã ho kịch liệt, thậm chí sắc mặt còn tái nhợt đi mấy phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận