Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 205: Quay Về Nghênh Tân Quán

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Ngu Quy Miểu lập tức chạy tới mở.
Người tới là Phương Thu Dao và Liễu Tử Câm, trong tay cầm hộp cơm.
Liễu Tử Câm buông xuống hộp cơm xuống rồi hỏi:
"Đói bụng chưa, ta đem một ít thức ăn tới cho các ngươi nè.” "Chúng ta đang đói! Cám ơn."
Phương Thu Dao để hộp cơm này xuống rồi thở dài:
"Hôm nay sư huynh vẫn chưa ra ngoài a... Cũng không biết huynh ấy thế nào rồi."
Nghe được hai chữ sư huynh, trong nháy mắt Ngu Quy Thủy khôi phục thanh minh, hỏi:
"Sư huynh thế nào?"
"A?"
Phương Thu Dao sững sờ:
“Ta nói sư huynh vẫn còn trong biệt quán của tông chủ, chưa đi ra, cũng không biết thế nào nữa.” "Đúng vậy a..."
Ngu Quy Thủy thở dài.
Dù hôm đó tông chủ đã nói sư huynh không sao, nhưng trong óc nàng, cảm giác nằm trong ngực cảm nhận sư huynh dần mất đi khí tức thật sự khó lòng quên được.
Cho nên nàng rất lo, có khi nào sư huynh sẽ có di chứng gì đó không, dù sao hắn đã chết qua một lần rồi.
"Ai..."
Thở dài, cảm xúc Ngu Quy Thủy lần nữa sa sút.
"Trước ăn ít đồ ăn đi."
Liễu Tử Câm lấy cá hấp trong hộp cơm ra, nói với Ngu Quy Thủy.
Ngu Quy Thủy lắc đầu:
"Ta không đói, các ngươi ăn trước đi."
Nhìn dáng vẻ thất lạc của Ngu Quy Thủy, Ngu Quy Miểu chạy tới ôm lấy nàng:
"Yên tâm đi tỷ tỷ, có tông chủ chiếu cố sư huynh, sư huynh nhất định không có chuyện gì. Nói không chừng sẽ có đại tạo hóa nữa cơ."
Ngu Quy Chủy cũng nói theo:
"Đúng a, sư huynh lợi hại như vậy, chắc chắn không sao.” "Hy vọng vậy..."
Vào lúc Liễu Tử Câm chuẩn bị khuyên can Ngu Quy Thủy ăn chút gì đó đi thì dưới lầu đột nhiên vang lên thanh âm kinh hỉ.
"Giang sư huynh! Ngươi trở về rồi?"
Trong nháy mắt, năm lỗ tai đều dựng lên, nhao nhao nhìn ra ngoài.
Mà người đang được chào hỏi dưới lầu, không phải Giang sư huynh thì còn ai nữa!
Nhìn Ngu Quy Thủy tính nhảy cửa sổ xuống, Liễu Tử Câm vội kéo nàng lại:
"Tỉnh táo đi, càng trong loại thời điểm này, ngươi càng phải tỉnh táo! Bây giờ ngươi lao ra ngoài làm gì, sư huynh khẳng định không hy vọng ngươi dùng bộ dáng này đi gặp hắn đâu.” Ngu Quy Thủy nghe xong chợt thấy rất có đạo lý, nhanh chóng hạ cái chân đang đặt trên cửa sổ xuống.
"Cái kia... Vậy chúng ta nên làm gì đây."
"Chờ mọi người rời đi, chúng ta thuận thế đi theo là được.” "Được!"
Năm người nhất trí đồng ý.
Giang Bắc Nhiên vốn tính ngày mai mới đi ra nhưng ở lại chỗ của tông chủ cũng chẳng để làm gì, vì thế quyết định quay Nghênh Tân quán báo bình an, Quan tông chủ muốn sẽ tự tới tìm hắn thôi.
Nhưng khiến hắn không ngờ là lần này trở về, mấy sư đệ sư muội thấy hắn lại đặc biệt nhiệt tình, khiến hắn vốn đã quen làm người vô hình nay có chút khó thích ứng.
Rất nhanh, tất cả đệ tử Quy Tâm tông trong Nghênh Tân quán đều chạy ra, khiến Giang Bắc Nhiên cảm thụ được cái gì gọi là đãi ngộ dành cho anh hùng.
"Sư huynh! Ngày đó ngươi làm quá đẹp mắt, ngay cả công kích của Đại Huyền Sư cũng dám cản!"
"Đúng vậy a! Quả nhiên người tốt sẽ được trời phù hộ, ta biết sư huynh nhất định sẽ không sao."
"Sư huynh, ngươi thương đã khỏi hẳn sao?"
Ngô Thanh Sách nằm trong nhóm đầu tiên đuổi tới hiện trường, nhưng hắn phải giữ khoảng cách với sư huynh, cho nên trong lúc nhất thời không thể tới gần.
Khi hắn đang mê mang, bên tai lại vang lên thanh âm của sư huynh.
"Đừng để họ vây quanh ta, ta muốn vào trong."
Ngô Thanh Sách như được soi sáng, lập tức hô:
"Được rồi! Thân thể sư huynh vừa khỏi, khẳng định còn rất yếu ớt. Đừng vây quanh huynh ấy nữa, để sư huynh về nghỉ đi."
Lúc này chúng đệ tử mới kịp phản ứng, nhao nhao tản ra.
Chớp lấy thời cơ trùng hợp này, đám Liễu Tử Câm chạy xuống, đối diện với Giang Bắc Nhiên đang đi vào.
Ngu Quy Thủy không thể khống chế bản thân, trực tiếp chạy đến trước mặt Giang Bắc Nhiên, bái thật sâu:
"Sư huynh! Hôm đó thật rất đa tạ ngươi!"
"Chuyện nên làm, đầu ta có chút choáng , chờ ta nghỉ ngơi xong lại nói chuyện với các ngươi sau."
Ngu Quy Thủy cảm ơn xong lập tức tránh đi.
Giang Bắc Nhiên rốt cục cũng có thể về phòng.
"Ai! ? Sư huynh! ?"
Mặc Hạ đang xem kỳ phổ mở to hai mắt nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Ngài về từ khi nào vậy?"
"Tiếp tục xem kỳ phổ của ngươi đi, đừng nói chuyện với ta."
Mặc dù cảm thấy rất ủy khuất, nhưng Mặc Hạ vẫn gật đầu:
"Vâng..."
Giang Bắc Nhiên nằm lên giường của mình, vò đầu.
Lúc này hắn chỉ có thể trông cậy những đệ tử này cũng như cư dân mạng, chỉ có trí nhớ một hai ngày. Đợi khi có tin khác bùng nổ hãy quên hắn đi.
Bằng không hắn chỉ đành tự nghĩ cách tháo “ánh hào quang” này xuống.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nằm trên giường nghĩ kế hoạch làm thế nào để lần nữa trở thành người vô hình thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận