Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 717: Sư Huynh Phát Hiện

Nếu sư huynh đã phát hiện, Giang Bắc Nhiên cũng không che giấu nữa, hắn lấy hai cái bình chứa Long Tiên Đan và Hạo Nguyên Đan ra, đẩy tới trước mặt sư huynh.
"Sư huynh đã phát hiện thì ta cũng không che đậy nữa. Sở dĩ kêu các nàng tới làm phiền sư huynh là muốn mượn tay của các nàng để tặng thuốc này cho ngươi."
"Ai... Ngươi a."
Lục Bạch Quy lắc đầu:
"Sư huynh biết bây giờ ngươi rất có tiền đồ, nhưng cuối cùng ngươi cũng chỉ là Luyện Khí ngũ giai mà thôi. Hẳn nên suy nghĩ cho mình trước, sư huynh cũng không cần vật quý giá như vậy đâu."
"Thật không dám giấu giếm gì sư huynh, hiện tại số thuốc này với ta mà nói cũng không tính là quý giá."
"Ồ?"
Lục Bạch Quy có hơi kinh ngạc đánh giá Giang Bắc Nhiên:
"Làm hoàng đế có nhiều chỗ tốt vậy sao? A không đúng, ta nghe nói hiện tại nữ nhi của Ân ma đầu đang ngồi lên hoàng vị, có chuyện gì rồi à?”
Vì để thuyết phục sư huynh tin mình rất "giàu", Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Sư huynh, ngài cũng biết ta rồi, từ trước tới giờ ta không phải người thích làm chuyện lộ mặt. Hoàng vị là bất đắc dĩ mới phải ngồi lên thôi. Ngồi lâu vậy rồi, cuối cùng ta cũng có cách rời đi.”
"Vậy, Ân ma đầu bỏ qua cho ngươi à?"
"Này..."
Giang Bắc Nhiên thở dài:
"Tuy bề ngoài là vậy nhưng chuyện cần làm còn nhiều hơn lúc lên ngôi. Bất quá cũng không sao, vị giáo chủ kia cũng rất hào phóng, cho ta nhiều chỗ tốt, số linh dược này cũng từ đó mà ra."
"Thì ra là thế..."
Lục Bạch Quy gật đầu:
"Vậy chứng tỏ ngươi làm việc không tệ a."
"Cũng miễn cưỡng ổn."
"Ha ha ha, được rồi, ngươi đã nói vậy thì ta nhận hai bình linh dược này."
Lục Bạch Quy cất hai bình linh dược vào Càn Khôn giới rồi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Nói mới nhớ, năm tiểu sư muội ở Thủy Kính đường thật sự rất nghe lời ngươi a, nói sư huynh nghe xem, ngươi thích ai nhất trong năm người các nàng?”
"Chỉ là người quen mà thôi, hẳn sư huynh cũng biết, ta từng làm thiết ấn cho các nàng."
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Giang Bắc Nhiên, Lục Bạch Quy không khỏi vuốt vuốt cằm.
"Ngươi thật sự không nghĩ tới chuyện nam nữ à."
"Bảo mệnh quan trọng hơn."
"Ha ha ha ha."
Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời, Lục Bạch Quy đột nhiên cười to.
"Ngược lại rất giống phong cách của ngươi. Được rồi, ngươi đã không có hứng thú với chuyện này thì sư huynh cũng không nói nhiều nữa.”
Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Giang Bắc Nhiên, Lục Bạch Quy đã phát hiện đứa nhỏ này làm chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí, không làm theo lẽ thường, hay làm ra những chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Lục Bạch Quy vẫn cảm thấy đây là vì thân thế của Giang Bắc Nhiên. Từ nhỏ hắn không có cha mẹ, dưỡng phụ dưỡng mẫu lại đối đãi với hắn không tốt, vừa hạ quyết tâm bỏ trốn lại bị người ta lừa gạt đến lò than.
Mặc dù Lục Bạch Quy không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng biết lúc còn ở trong lò than, Giang Bắc Nhiên đã chịu không ít đau khổ.
“Đại khái là vì vậy mới hình thành tính cách như hiện giờ của hắn.”
Giang Bắc Nhiên nhấp một ngụm trà, đứng lên nói:
"Sư huynh, thuốc này ngươi nhớ dùng, dùng Hạo Nguyên Đan trước để khiến cơ thể khỏe hơn, sau đó dùng Long Tiên Đan để tăng sức mạnh."
"Được, ta đã biết."
Lục Bạch Quy gật gật đầu.
"Vậy ta đi đi, lần này ta không ở trong tông lâu được, còn không ít chuyện cần làm. Lần sau về lại mang lễ vật chơ sư huynh, sư huynh bảo trọng."
Giang Bắc Nhiên nói xong, không cho Lục Bạch Quy cự tuyệt đã trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Phi Vũ đường, nghĩ xem nên chuẩn bị gì trước khi tới Thi gia. Mặc dù trước mắt đối phương có hảo ý mời hắn nhưng vẫn phải chuẩn bị trước. Dù sao Thi gia cũng ở Trung Nguyên, chắc chắn sẽ có không ít nhiệm vụ được phát động, chuẩn bị nhiều hơn chắc chắn không sai.
"Sư huynh."
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì một thanh âm quen thuộc truyền và tâm trí hắn. Giang Bắc Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Du Nhạn đang ngồi xổm phất tay ở sườn núi phía xa.
Giang Bắc Nhiên vừa cảm thấy kỳ quái vì sao Lâm Du Nhạn lại biết hắn trở về thì nhớ tới Bạch Vụ kiếm hiện đang treo bên hông mình.
Là một thanh vũ khí đã khai linh trí, Bạch Vụ Kiếm không thể bị nhét vào Càn Khôn giới, cho nên Giang Bắc Nhiên chỉ đành kêu nó điệu thấp chút, tự thu liễm khí tức lại. Nếu phát ra dù chỉ một chút sẽ lập tức phong ấn nó lên trên núi.
Mà Bạch Vụ Kiếm cũng rất nghe lời, cứ thế một mực yên lặng treo bên hông Giang Bắc Nhiên. Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy nó là một thanh thiết kiếm bình thường mà thôi.
Bất quá Lâm Du Nhạn là chủ nhân của thanh kiếm, tự nhiên cũng cảm ứng được khí của nó.
"Trở về đi."
Giang Bắc Nhiên rút Bạch Vụ Kiếm bên hông ra và nói.
Nhưng Bạch Vụ Kiếm vẫn giả chết, không chịu nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận