Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 308: Thiên Mệnh Chi Tử

Dù Diệp Phàm rất muốn lớn tiếng hô hắn nguyện ý, chỉ cần có thể có được sức mạnh, bất kỳ cái giá nào hắn cũng chịu, nhưng hắn lại sợ dục vọng trần trụi này sẽ khiến tiên nhiên phản cảm, vì thế chậm chạp không dám mở miệng.
Thấy bầu không khí tô không sai biệt lắm, Giang Bắc Nhiên ấn tay phải lên trán Diệp Phàm:
"Ngươi chính là thiên mệnh chi tử, có được sức mạnh là vì chúng sinh chứ không phải cho bản thân ngươi, ngươi hiểu không?” Giờ khắc này, Diệp Phàm cảm nhận được một dòng điện chạy qua đầu mình, hắn đột nhiên hiểu những gì ba vị tiên sinh muốn nói với hắn. Nhất định là do tiên nhân thấy lệ khí của hắn quá nặng, nếu đột ngột có được sức mạnh sẽ gây ra chuyện.
Mà hắn cũng hiểu rõ lệ khí trên người mình từ đâu mà tới.
Một khắc khi thiên phú biến mất kia, kỳ thật oán khí đã dần tích tụ trong lòng hắn, hắn hận những lần bị mọi người chế giễu, hận những trưởng bối vốn nhìn hắn như trân bảo nay chẳng thèm bận tâm, hận hắn vốn là niềm kiêu ngạo của cả tộc nay trở thành trò cười, hận.....
Nhưng những thứ này Diệp Phàm đều nhịn được, vì gia gia vẫn một mực che chở hắn, không để tộc nhân quá mức làm càn, mà hắn cũng như đà điểu chôn đầu trong cát, coi như không biết, coi như chưa có gì xảy ra.
Mãi đến khi Lục Thanh Âm đến, thư từ hôn lần nữa mạnh mẽ bắt hắn phải ngẩng đầu dạy từ trong cát, bị vả mặt không thương tiếc.
Lần này ngay cả gia gia cũng không bảo hộ được hắn, hoặc nói gia gia cũng vì hắn mà trở thành một trò cười.
Khi gia gia phải nịnh nọt Lục Thanh Âm kia, hận ý trong lòng Diệp Phàm triệt để bùng nổ. Hắn không thể giả bộ như không biết gì được. Hắn nhất định phải lần nữa thức tỉnh!
Hắn đem phần hận ý đó hóa thành lửa giận hướng về phía Lục Thanh Âm, hắn nhất định phải để nữ nhân này trả giá đắt!
"Hô..."
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Phàm đột nhiên thở dài ra một hơi.
Hiện tại hắn đã hiểu, kỳ thật hắn không hận mình bị từ hôn, mà là hận hết thảy tất cả, nếu hắn không mất đi thiên phú, không chịu những lạnh nhạt kia, khi Lục Thanh Âm từ hôn, hắn nhất định có thể lạnh nhạt đối mặt, thậm chí còn có thể phản bắc nữ nhân kia.
"Người quái dị, là ngươi không xứng với ta, ánh mắt bản thiếu gia rất cao đó."
Dù sao hắn cũng chẳng muốn kết hôn với một nữ nhân chưa gặp lần nào.
Thế nhưng không có nếu, Lục Thanh Âm xuất hiện vừa vặn khiến hắn bùng nổ, khiến tất cả những gì hắn muốn làm là xé nát nữ nhân kia, bắt nàng phải trả giá đắt cho hành động hôm đó!
Nhưng đó cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
"Đa tạ tiên nhân... Đệ tử đã hiểu."
Tiên cái em gái ngươi a! Ta...
Giang Bắc Nhiên đang muốn chửi thầm thì nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm trận pháp.
Giang Bắc Nhiên xác định nhiệm vụ mà mình chưa hoàn thành chỉ có nhiệm vụ nhận khi còn ở tông, cũng chính là nhiệm vụ tiêu trừ hận ý của Diệp Phàm với Quy Tâm tông.
Đứa nhỏ này... Thật đúng là hiểu chuyện a, không tệ không tệ.
Giang Bắc Nhiên có thể xác định, thiếu niên ở thời kỳ phản nghịch như Diệp Phàm, ngươi càng muốn hắn làm gì, hắn càng không muốn làm cái đó. Ngươi phải khiến tự hắn hiểu ra, tự để hắn thuyết phục chính mình mới thóa gõ khúc mắc.
Mà Giang Bắc Nhiên lập ra một loạt các bước cũng vì giờ khắc này.
Trẻ nhỏ dễ dạy a...
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu:
"Hi vọng ngươi hiểu thật, đứng lên đi."
Chờ Diệp Phàm đứng lên, Giang Bắc Nhiên mới dẫn hắn tới Thập Nhị Đô Thiên Lôi Trận đã được bày sẵn.
Dưới sự quan sát của Diệp Phàm do hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên rút cái thẻ màu vàng kia ra, thẻ vàng biến thành một cái trận bàn. Nội tâm Diệp Phàm lần nữa rung động, dù gia gia của hắn là Huyền Vương nhưng hắn chưa bao giờ thấy gia gia xuất thủ, thậm chí đừng nói Huyền Vương, lần trước Ngô Thanh Sách xuất thủ cũng đã là thực chiến do cường giả đỉnh cấp cao nhất hắn từng được chứng kiến.
Dù sao hắn chưa bao giờ ra ngoài lịch luyện cả.
Bây giờ thấy Giang Bắc Nhiên đột nhiên biến hóa, này chẳng khác nào phép thuật thần kỳ với hắn cả.
"Nhận lấy trận bàn này, ngươi chính là một thành viên của tổ chức chúng ta."
"Thật ư! ?"
Diệp Phàm vừa bị cự tuyệt bái sư mặt mũi tràn đầy kinh hỉ.
"Cầm."
Lần này, Diệp Phàm không còn ngây ngốc hỏi nữa, lập tức nhận lấy trận bàn màu vàng.
"Về sau khi ngươi gặp được người cũng có trận bàn này, nó sẽ có phản ứng."
"Vâng!"
Đáp xong, Diệp Phàm do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
"Tiên nhân, xin hỏi tổ chức chúng ta có tên gì?"
"Lam."
"Lam..."
Diệp Phàm nhẹ giọng đọc, ghi tạc chữ này trong lòng.
"Hiện tại, cầm trận bàn rồi ngồi lên tảng đá kia đi."
"Vâng."
Diệp Phàm không chút do dự, cầm luân bàn ngồi vào trong trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận