Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 543: Người Trong Lòng

"Ai..."
Trong một đại trướng, Mạnh Tư Bội chống cằm thở dài, khuôn mặt ưu sầu.
Dù đã qua một ngày nhưng Mạnh Tư Bội vẫn cảm thấy mình như còn đắm chìm trong chướng khí, phảng phất như vừa quay đầu lại đã có thể thấy thân ảnh khiến nàng an tâm kia.
Nhưng chỉ là phảng phất mà thôi.
Thở dài xong, vải mành đại trướng bị xốc lên, Vạn An Thanh từ bên ngoài đi vào, sau lưng là Hồng Nhã Tuyền thỉnh thoảng mới trở về.
Nghe được động tĩnh, Mạnh Tư Bội vội đứng dậy hành lễ:
"Tông chủ."
Gật đầu một cái, Vạn An Thanh quan sát Mạnh Tư Bội một chút rồi nói:
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ vẫn còn chút không tập trung nhỉ?"
Mạnh Tư Bội nghe vậy thì cúi đầu xuống nói khẽ:
"Khiến tông chủ chê cười rồi."
"Chuyện đã qua thì phải ngẩng đầu hướng về phía trước."
Vạn An Thanh nói xong thì ngồi xuống ghế bành:
"Hôm nay dò xét thế nào?"
Mạnh Tư Bội chắp tay đáp:
"Hồi bẩm tông chủ, Phương hộ ấn đã thu thập được đầy đủ chướng khí. Về tông có thể mở lò luyện đan. Mặt khác, cũng lưu lại ký hiệu ở các trấn thôn dọc đường chúng ta đi, tiện làm vật môi giới."
"Tốt, chuyện lớn như thế thì Tứ Phương tông chúng ta cũng không thể tụt lùi."
Vạn An Thanh nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
"Tân hoàng của Phong Châu khá thú vị. Mặc dù không có tu vi nhưng có thể phát hiện không ít sơ sót của chúng ta, xác thực rất đáng quý a."
Mạnh Tư Bội nghe xong bèn đáp:
"Được tông chủ khích lệ như vậy, xem ra vị hoàng thượng kia xác thật cũng có chút bản lĩnh."
"Ừm, cho nên lão đạo nghĩ, chúng ta không nên coi nhẹ vị hoàng thượng này. Dưới tình huống này, chúng ta và Phong Châu chung nạn, lão đạo nghĩ, đến phải nên phái người đem lễ mừng bổ sung tới hoàng cung không. Xem như khẳng định thân phận của hắn. Tư Bội, ngươi thấy thế nào?"
"Tông chủ anh minh."
Mạnh Tư Bội chắp tay:
"Thông qua sự kiện lần này, có thể xác định được lòng dạ lang sói của đám đạo chích Lương quốc kia. Dưới loại tình huống này, Phong Châu chúng ta nên cùng chung sức hợp tác, tiêu diệt ngoại địch."
"Ừm..."
Vạn An Thanh gật gật đầu:
"Vậy ngươi cảm thấy nên chọn ai đi đưa phần đại lễ này thì tốt?"
Vạn An Thanh vừa dứt lời, Hồng Nhã Tuyền đứng phía sau hắn vội tiến tới một bước, chắp tay hành lễ:
"Đồ nhi nguyện đi!"
Thấy Hồng Nhã Tuyền chủ động như vậy, Vạn An Thanh đầu tiên là sững sờ, tiếp đó suy tư một lúc rồi nói:
"Cũng được, để đồ nhi của lão đạo tự mình tặng lễ cho hắn, xem như là cất nhắc hoàng đế kia, chỉ là Tuyền nhi a..."
Thấy ánh mắt dò xét của sư phụ, hai gò má Hồng Nhã Tuyền không khỏi đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
Vạn An Thanh hiểu ý cười một tiếng, ngay cả Mạnh Tư Bội bên cạnh nhìn ra chút chuyện.
"Ha ha ha, khó trách lần đầu ngươi gặp người hoàng thượng lại thất thố như vậy. Thì ra là thế, thì ra là thế a..."
"Sư phụ... Ta... Ta không có."
Hồng Nhã Tuyền vội vàng khoát tay.
"Không cần giải thích. Yên tâm, sư phụ không phải lão già cứng nhắc, dù hoàng thượng không có tu vi nhưng vẫn có chỗ hơn người, việc này sư phụ đồng ý."
"Thật không phải mà! Sư phụ, ngài hiểu lầm rồi! Đồ nhi chỉ..."
"Thôi, không cần nhiều lời, có phải hay không tự ngươi biết là được. Vậy giao cho ngươi nhiệm vụ tặng lễ. Đến lúc đó nếu ngươi muốn ở lại trong cung một thời gian, sư phụ cũng không phản đối."
Hồng Nhã Tuyền biết mình có giải thích cũng vậy, chỉ đành phải chắp tay hành lễ:
"Tạ ơn sư phụ ân điển."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hồng Nhã Tuyền, Mạnh Tư Bội cũng hiểu, đột nhiên có chút xúc cảnh, không khỏi mở miệng:
"Nhã Tuyền a, nếu thật sự gặp được ý trung nhân, vậy chớ do dự, bằng không sau này hối hận không kịp đó."
Nghe phó tông chủ nghiêm túc nói thế, Hồng Nhã Tuyền cũng không thẹn thùng nữa, ngẩng đầu nhìn phó tông chủ một chút:
"Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của phó tông chủ."
Trên ghế ngồi, Vạn An Thanh nhìn hai người, nhịn không vuốt râu. Cảm khái, chẳng lẽ là mùa xuân của các nàng tới rồi?
Một bên khác, Giang Bắc Nhiên hiểu rõ chí lớn của Quý Thanh Lâm xong thì hàn huyên cùng đối phương hồi lâu, dần dần hiểu được con hàng này.
Đơn giản mà nói là xứng đáng kết giao.
"Nói nhiều như vậy, bây giờ có thể uống một chén với ta chưa?"
Quý Thanh Lâm cũng thấy hợp ý Giang Bắc Nhiên, vì thế cầm vò rượu lên.
Giang Bắc Nhiên vừa định đáp ứng thì hai lựa chọn nhảy ra ngoài.
Lựa chọn một: Nâng cốc với Quý Thanh Lâm.
Ban thưởng: Phù Quang Yêu Lục (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Cáo từ rời đi.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Hả?
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên ngơ ngác, không biết vì sao uống rượu với Quý Thanh Lâm lại nguy hiểm như vậy.
Chọn số hai xong, Giang Bắc Nhiên đứng dậy chắp tay nói:
"Trẫm thật sự là không biết uống rượu. Sắc trời hôm nay đã muộn, trẫm còn không ít chuyện liên quan tới chướng khí cần làm, đi trước một bước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận