Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 2: Đã Năm Năm

Hắn thầm cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên đã thu hoạch đủ dạo bước vào nhà ăn, lấy một phần thức ăn yêu thích rồi tùy tiện kiếm chỗ ngồi xuống.
Một miếng màn thầu, một miếng rau cải trắng, ngẫu nhiên còn có vài giọt vừng được nhỏ lên. Giang Bắc Nhiên ăn như gió cuốn.
"Ai, nghe nói chưa, hôm qua Lạc Bắc sư huynh của Chân Võ đường bị đánh trọng thương, Tống đường chủ lập tức mời Bộ sư phụ từ Thanh Tâm đường tới ngay trong đêm.”
"Lạc Bắc sư huynh!? Ta nghe nói Phá Phong đao pháp của hắn đã đại thành. Sao còn bị thương thành dạng này? Chẳng lẽ đụng phải người nào đó lợi hại trong ma giáo rồi?"
"Không phải, nghe nói Lạc Bắc sư huynh bị người trong nội bộ Chân Võ đường đánh trọng thương."
"A!? Nội bộ!? Đây chẳng phải là bị đồng môn..."
"Suỵt! Ngươi nói nhỏ thôi."
Hai tên đệ tử bàn bên nhỏ giọng thảo luận. Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc đầu, không khỏi thầm than một câu trong lòng, người ghen anh tài a !
Hắn bỏ miếng màn thầu cuối cùng vào miệng rồi lau chùi sạch sẽ, rời khỏi nhà ăn.
Xế chiều kiếm chỗ nào đi dạo thôi, cứ đi mãi trong Tiểu Hùng phong cũng hơi chán.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đứng trước phòng ăn xoắn xuýt suy nghĩ, thanh âm quen thuộc vang tới từ nơi không xa.
"Bắc Nhiên?"
Sau khi Giang Bắc Nhiên nghe được lập tức ngẩng đầu ngạc nhiên hô:
"Lục sư huynh! ?"
"Thật sự là trùng hợp a, ta vừa về đã gặp được ngươi."
Lục Bạch Quy mỉm cười phất tây với Giang Bắc Nhiên:
"Vừa ăn xong sao?"
"Ừm, vừa ăn xong."
Giang Bắc Nhiên chạy chậm đến trước mặt Lục Bạch Quy, đáp lời.
"Đi ăn với sư huynh nhé?"
"Được."
Lần nữa trở về nhà ăn, Lục Bạch Quy lấy một bình Hàn Xuân tửu cùng một mâm thịt trâu lớn, dẫn theo Giang Bắc Nhiên tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
"Sư huynh, lần này ngươi ra ngoài lịch luyện rất lâu a, có phải gặp phải phiền toái gì không?"
Lục Bạch Quy rót rượu, Giang Bắc Nhiên hiếu kỳ hỏi.
"Ừm, gặp một ít phiền phức, địa khu Giang Bắc lại khai chiến."
"Lại đánh trận rồi?"
Giang Bắc Nhiên cầm chén rượu ngừng động tác:
"Không biết lần này lại có bao nhiêu thế lực bị liên lụy vào."
Tự rót một chén cho mình, Lục Bạch Quy nhìn Giang Bắc Nhiên cười nói:
"Ngươi hay là trước đừng lo xa, ngươi thì sao? Tìm được sư phụ chưa?"

"Sư huynh cũng không phải không biết ta, ta không có chí hướng rộng lớn gì, chỉ muốn làm đệ tử bình thường tại Quy Tâm tông. Bất quá ta có cố gắng tu luyện Quy Tâm Quyết cùng Nhất Tự kiếm pháp, thỉnh thoảng sẽ dẫn các sư đệ sư muội xuống núi thí luyện."
"Ai ! ngươi a."
Lục Bạch Quy lắc đầu, hắn biết rõ vị tiểu sư đệ này của mình nên không hỏi nữa, lấy một túi nhỏ từ trong ngực ra đưa cho Giang Bắc Nhiên.
"Tặng ngươi, quà sinh nhật."
Nói xong Lục Bạch Quy cười rồi bổ sung một câu:
"Dù hơi chậm chút."
Giang Bắc Nhiên cầm đũa đột nhiên dừng lại, vuốt vuốt mũi:
"Sư huynh, ngươi xuống núi lịch lãm cũng không quên việc này a, kỳ thật ngay cả ta cũng quên."
"Sao lại quên rồi, năm nay ngươi đã 20 tuổi, ta vốn muốn gấp trở về cùng ăn sinh nhật với ngươi, nhưng thật sự không thoát thân nổi."
"Sư huynh..."
Hốc mắt Giang Bắc Nhiên có chút đỏ lên, Lục Bạch Quy kẹp một khối thịt trâu vào trong bát của hắn, nhẹ giọng cảm khái:
"Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt ngươi đã lên núi được năm năm. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ lần đầu nhìn thấy ngươi, ha ha."
"Đúng vậy a... đã năm năm rồi."
Giang Bắc Nhiên vạn phần cảm khái than thở.
Năm năm trước, hắn đột nhiên xuyên qua thế giới huyền huyễn này.
Mà tựa hồ lão thiên không có ý định cho hắn nhiều thời gian chuẩn bị tư tưởng, những chuyện sáo lộ liên tiếp xảy ra xung quanh hắn.
Đầu tiên hắn là cô nhi ở nhờ trong nhà thúc phụ, mỗi ngày đều phải chịu sự trào phúng không chút cố kỵ của những người trong nhà đó.
"Làm sao? Ta còn không thể nói ngươi hai câu? Cái tên ăn không ngồi rồi nhà ngươi."
"Ta nuôi chó còn có thể canh cổng, nuôi ngươi làm được gì?"
"Hừ, chút chuyện nhỏ như lau chùi này cũng làm không được, trưởng thành nhất định chỉ là phế vật, tiếp tục ăn uống chùa trong nhà ta."
Giang Bắc Nhiên có thể nhịn sao? Hắn thật vất vả mới xuyên vào đây làm nhân vật chính! Tại sao phải chịu khuất nhục này!?
Thế lúc ăn cơm tối hắn bỗng đập vỡ bát cơm trong tay, chỉ vào thẩm thẩm vừa xấu lại mập nổi giận mắng:
"Lão tử con mẹ nó 18 đời sống lỗi mới gặp ác phụ như ngươi, hình người tâm cẩu. Từ nay trở đi lão tử chẳng thèm nơi này của ngươi! Ngươi đi ăn cứt đi!"
Phát tiết xong, Giang Bắc Nhiên quả quyết quay người rời khỏi nơi đó, cáo biệt cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một đêm, Giang Bắc Nhiên nhận ra không ổn, hắn đói quá.
Lúc chạy đi hắn không mang theo gì cả, ngay cả miếng bánh cũng chẳng có chớ nói chi tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận