Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 931: Ngô Thanh Sách Chiến Đấu

Đây là lần đầu tiên Giang Bắc Nhiên phát hiện Hạ Linh Đang có ý muốn đi theo mình. Việc này khiến Giang Bắc Nhiên có phần khó hiểu.
Bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi, lại rất nghe lời, hắn an bài cho nàng một việc gì đó, nàng hẳn phải rất cao hưng mới đúng chứ.
Nhưng từ biểu hiện của nàng mà xem, dường như nàng rất sợ hắn mặc kệ nàng.
Điều này chứng tỏ nàng rất dựa giẫm vào hắn, nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn thấy lạ, hình như hắn đã bỏ qua gì đó rồi.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái xong thì đáp:
"Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi lại đây đâu."
Nói xong liền dẫn Hạ Linh Đang đi vào trong.
Giang Bắc Nhiên xe nhẹ đường quen đi vào trong vườn hoa, thầm niệm chú văn rồi dẫn Hạ Linh Đan vào kết giới bản tâm.
Một giây sau, Giang Bắc Nhiên đã thấy Cố Thanh Hoan chạy ra từ trong phòng hoa, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Bái kiến sư huynh."
Dù mới hơn một tháng không gặp nhưng lần này hắn lại thấy Cố Thanh Hoan "phản phác quy chân".
Lần trước Giang Bắc Nhiên thấy hắn thì thấy đối phương cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng lần này gặp lại dường như hắn đã quay lại là thư sinh nho nhã, cơ bắp trên người không biết chạy đi đâu cả rồi.
Nếu nói Cố Thanh Hoan vì không muốn trở thành một tên cơ bắp mà từ bỏ tu luyện thì khẳng định là không thể nào, cho nên Giang Bắc Nhiên chỉ có thể đoán là số cơ bắp đó hẳn đã hóa thành một loại sức mạnh nào đó tiềm ẩn trong cơ thể hắn.
Dù sao Cư Tử Dân cũng là thể tu tiêu chuẩn, nhưng hiện giờ gặp lại, Giang Bắc Nhiên không thấy hắn dữ tợn như trước nữa mà trông tràn đầy hương vị nho nhã của đại sư huynh.
Cố Thanh Hoan thi lễ với sư huynh xong, ngẩng đầu lên được thì thấy được một nữ hài đen kịt.
"Hạnh ngộ."
Cố Thanh Hoan chắp tay chào hỏi.
"Xin chào."
Hạ Linh Đang cũng lập tức đáp lễ.
Trong lúc hai người đang chào hỏi lẫn nhau thì Giang Bắc Nhiên cảm nhận được sự thay đổi của kết giới bản tâm.
‘Hỏa linh khí đã thoát ra hết rồi, Hỏa linh khí của Cố Thanh Hoan có độ tinh khiết quá thấp, khó mà lắp đầy kết giới bản tâm được.’ Bây giờ Giang Bắc Nhiên đã biết không phải ai cũng luyện được Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, thậm chí khả năng cao có rất ít người luyện được.
Việc này Giang Bắc Nhiên lại coi trọng Cố Thanh Hoan hơn.
Dù sao về sau mỗi lần hắn lập ra kết giới bản tâm đều cần một ‘động cơ vĩnh cửu, như thế có thể tiết kiệm tài nguyên cũng giúp kết giới bản tâm tốt hơn.
Vì thế cần nghĩ cách gia tăng độ tinh khiết của Hỏa linh khí trong cơ thể Cố Thanh Hoan mới được.
Giang Bắc Nhiên thu hồi tinh thần lực, hỏi Cố Thanh Hoan:
"Ngươi luyện tập thế nào rồi."
"Thưa sư huynh, ta đã cố gắng quán thâu nhập đỉnh Hỏa linh khí, nhưng không biết có thể khiến sư huynh hài lòng không?"
"Ừm, dẫn ta xem thử đi."
"Vâng."
Đi vào phòng luyện đan, nhìn Kim Ô Đỉnh được bày ở giữa, Giang Bắc Nhiên nở nụ cười hài lòng.
Lần trước, thông qua cổng truyền tống rời Kim Đỉnh đảo xong, Giang Bắc Nhiên đem hết những thứ mình thu hoạch được chuyển vào trong kết giới bản tâm.
Mà hiện tại kết giới bản tâm chính là đại bản doanh an toàn nhất của hắn. Mà đặt những thứ hắn lấy được từ Kim Đỉnh đảo vào đây, số bảo vật đó cũng hít được nhiều linh khí hơn, phẩm chất trở nên càng tốt hơn.
Mà Kim Ô Đỉnh chính là bảo vật quý nhất trong chuyến đi tới Kim Đỉnh đảo của Giang Bắc Nhiên, cũng là thứ hắn coi trọng nhất.
Lần trước về Cố Thanh Hoan không có ở kết giới bản tâm nên Giang Bắc Nhiên đã để lại một phong thư kêu hắn dùng Hỏa linh khí nuôi dưỡng cái đỉnh này cho tốt.
Sau khi nhận được tin Cố Thanh Hoan cũng biểu thị bản thân sẽ cố gắng hết sức.
Hiện tại xem ra Kim Ô Đỉnh được bảo dưỡng rất không tệ a. Giang Bắc Nhiên có thể cảm nhận được Hỏa linh khí trong nó còn nhiều hơn khi còn ở trong nham tương.
"Làm không tệ."
Giang Bắc Nhiên gật đầu tán thưởng Cố Thanh Hoan.
"Ngô Thanh Sách! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Vì sao nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của ta!
Tại Đinh Thanh Hương của Lương quốc, Ngô Thanh Sách dẫn theo một lượng lớn binh mã đứng ngoài thôn nhỏ, sẵn sàng đón quân địch.
Nghe tiếng gầm gừ trong thôn, Ngô Thanh Sách bình tĩnh trả lời:
"Câu Cao Minh! Ngươi nhiều lần muốn phạm thượng làm loạn! Ý đồ bạo loạn Đông quận, hôm nay ta vốn nên tru diệt người tội ác đầy mình là ngươi, thế nhưng nể tình hoàng ân cuồn cuộn, ta nguyện ý thả cho đám mưu phản các ngươi một cơ hội mới, ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói!"
"Ta nhổ vào!"
Trong thôn trang, thanh âm kia không chút do dự khinh thường:
"Ta phạm thượng làm loạn à! ? Rõ ràng là Thịnh quốc các người chiếm thổ địa trước đây của Lương quốc chúng ta mà nói như đàng hoàng lắm vậy!"
"Câu Cao Minh! Ta lặp lại lần nữa, lần này có tổng cộng năm đạo nhân mã vây kín nơi đây, ngươi có chắp cánh cũng không thể thoát, thấy ngươi..."
Ngô Thanh Sách nói mới được một nửa đột nhiên nhìn về phía Mộc Cửu Nhật cách đó không xa:
"Cửu Nhật, còn lại ngươi xử lý."
"Cái gì? Ta..."
Không đợi Mộc Cửu Nhật phản bác, Ngô Thanh Sách đã biến mất không thấy đâu.
"Gia hỏa này..."
Mộc Cửu Nhật thở dài một tiếng, tiến lên tiếp tục kêu gọi Câu Cao Minh đầu hàng.
Ngô Thanh Sách đi tới một dòng suối nhỏ, lấy con hạc giấy vừa nhét vào ngực ra, quét sơ nội dung bên trong.
'Sư huynh trở về rồi! ?' Một giây sau, Ngô Thanh Sách lần nữa xuất hiện trước cửa thôn, Mộc Cửu Nhật đang kêu gọi đầu hàng có chút sửng sốt.
"Để ta..."
Ngô Thanh Sách nói xong thì vận khởi huyền khí, bộc phát ra khí thế kinh người hô về phía trước:
"Câu Cao Minh! Hiện tại ta đếm tới ba, nếu ngươi vẫn không ra, ta sẽ tự mình tiến vào chém đầu chó của ngươi! Một!"
Trong thôn, Câu Cao Minh vừa tính đáp lời liền nghe tiếng hai ba nhanh chóng vang lên.
"Chịu chết đi!"
Ngô Thanh Sách được quấn trong một đạo Lôi linh khí, bay vào trong thôn.
Mộc Cửu Nhật thấy tình huống không đúng thì vội hô:
"Thanh Sách! Làm việc theo kế hoạch! Hương trưởng đã bảo chúng ta nên tận lực lấy đức phục người."
"Ta dùng nắm đấm ‘phục’ hắn xong lại dùng đức đàm luận với hắn.”
Nói xong, Ngô Thanh Sách lấy khí thế kinh người vọt tới chỗ cửa thân, nhưng bị một tầng bình chướng bằng hơi nước ngăn lại.
Câu Cao Minh bị khí thế của Ngô Thanh Sách hù nay nhẹ nhàng thở ra, châm chọc nói:
"Ha ha ha, ngươi cho rằng ta cứ thế chờ ngươi tới bắt à. Ngô Thanh Sách, ta... Ngươi! ? Sao lại thế! ?"
Câu Cao Minh chỉ vừa cuồng tiếu được chốc lát đã thấy Ngô Thanh Sách nhẹ nhõm xé rách Lạc Thủy trận mà hắn bố trí.
"Để ta xem hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát!"
Nói xong, Ngô Thanh Sách triệu hồi Vạn Quân, quanh thân là Lôi linh khí, trong nháy mắt càng thêm cuồng bạo.
Thấy Ngô Thanh Sách lớn lối như thế, Câu Cao Minh cũng tức giận không nhẹ, hắn đường đường Huyền Vương nhị giai lại bị một Huyền Linh cửu giai uy hiếp, nói đơn giản chẳng khác nào chuyện cười!
Nhưng không có cách nào khác, Câu Cao Minh từng hai lần lĩnh giáo bản lĩnh của Ngô Thanh Sách, cũng khắc sâu được tuy tu vi đối phương là Huyền Linh đỉnh phong nhưng thực lực biểu hiện ra hơn xa Huyền Linh bình thường. Ngay cả Huyền Vương nhị giai là hắn cũng bị đè ra mà đánh, có thể nói là một trong nhân tài kiệt xuất nước của cả Thịnh - Lương song quốc.
Câu Cao Minh biết mình không phải là đối thủ của Ngô Thanh Sách nên lập tức hét lớn một tiếng:
"Bắt hắn lại!"
Vừa dứt lời, ba đạo thân ảnh từ giữa không trung đánh tới Ngô Thanh Sách.
'Tất cả đều là Huyền Vương? Thú vị đấy.' Ngô Thanh Sách cũng chẳng bối rối, khí thế càng thêm mạnh!
"Đến hay lắm!"
Ngô Thanh Sách chợt quát một tiếng.
Đám Huyền Vương tuy bất ngờ Ngô Thanh Sách còn chiêu này nhưng vẫn kịp thời lấy pháp bảo ra tấn công.
Phất trần trong tay Huyền Vương mặc áo xanh trong nháy mắt hóa thành trường thương, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Thanh Sách đâm về phía hắn.
"Hừ."
Huyền Vương áo xanh khinh thường cười một tiếng:
"Cuối cùng vẫn chỉ là một mao đầu tiểu tử.”
Nhưng không chờ nụ cười của hắn rút đi, ‘Ngô Thanh Sách’ trúng chiêu bỗng phang một tiếng, vỡ thành vô số phi châm.
Dù Huyền Vương áo xanh bị giật mình nhưng kinh nghiệm tác chiến tích lũy quanh năm giúp hắn phản ứng lại chỉ trong chớp mắt, lập tức ngưng tụ một chưởng huyền khí đánh tới.
Vào lúc hắn cảm thấy uy lực của mình đã đủ chấn kai số phi châm kia thì phát hiện phi châm chẳng sao cả, cứ thế xông tới đâm về phía hắn.
'Pháp bảo ư! ?' Huyền Vương áo xanh kinh ngạc, hắn tuyệt đối không ngờ số kim châm này đều là pháp bảo Hoàng cấp, uy lực mạnh hơn hẳn hắn tưởng tượng.
Cảm giác đâu thấy tim truyền tới, Huyền Vương áo xanh tính dùng huyền khí đẩy số phi châm ra khỏi cơ thể lại phát hiện chẳng điều động được chút huyền khí nào, thân thể bắt đầu rơi xuống đất.
'Hỏng bét!' Trong nháy mắt Huyền Vương áo xanh ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, số phi châm này đã phong bế huyệt đạo trong cơ thể hắn, khiến hắn hoàn toàn không cách nào điều động huyền khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận