Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 607: Đối Chiến (3)

Theo một kiếm này là tử khí đáng sợ tới mức khiến Lâm Thi Uẩn đứng ở phía sau không khỏi cảm thấy ngạt thở.
Cỗ tử khí này không nhằm vào ta mà ta đã cảm nhận được mãnh liệt đến thế, nếu chính diện tiếp nhận...
Lâm Thi Uẩn chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tê cả da đầu, nàng xác định đổi lại là nàng, đoán chừng sẽ toy đời ngay.
"Cố gắng chống đỡ a!"
Lâm Thi Uẩn dùng sức hô.
"Đang!"
Chỉ nghe âm thanh giòn giã vang lên, một nửa lưỡi kiếm rơi xuống đất.
"Ngươi... Ngươi..."
Hôi Vũ mở to hai mắt, toàn thân run rẩy không thôi.
Hắn tự nhận vừa rồi một kích của mình có thể sinh ra uy hiếp to lớn với ngay cả Huyền Hoàng, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này chỉ bắn ngón tay ra đã có thể bẻ gãy kiếm của hắn.
"Ngươi cái gì mà ngươi."
Giang Bắc Nhiên sờ ngón trỏ của mình, quét mắt nhìn một vòng tán tu Thiên Mã:
"Ta nói này, các ngươi bi tráng như thế làm gì? Nhìn nhận lại tình huống được không, làm như ta là ác nhân vậy, người giết dân chúng diệt khẩu là các ngươi kia mà?”
Giang Bắc Nhiên nói xong lại chỉ Hôi Vũ:
"Còn ngươi nữa, tử khí trên kiếm này hẳn đã được luyện mấy chục năm rồi. Ta đoán đây đều do oán niệm tạo thành, từ đó có thể thấy được ngươi từng giết bao nhiêu sinh mạng vô tội."
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên chỉ từng người khác:
"Đám tán tu tội ác tày trời này còn bày đặt giả dạng mình đoàn kết lắm, các ngươi có mục đích gì?”
Trong lúc nhất thời, đám tán tu Thiên Mã á khẩu không nói nên lời. Vì Giang Bắc Nhiên nói không sai a. Mấy chuyện giết người cướp, vì lợi ích lạm sát kẻ vô tội là chuyện họ làm thường ngày.
Nhưng lúc này, Hôi Vũ như điên dại, nào còn nghe Giang Bắc Nhiên giảng đạo lý, chỉ thấy hắn cười như điên:
"Tên tiểu tử mao đầu chưa từng xông pha giang hồ như ngươi thì biết cái gì...”
Không đợi Hôi Vũ nói hết câu, Giang Bắc Nhiên đã chặt đầu rồi ném thi thể hắn sang một bên.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên nhiều lời với đám phế vật này chỉ vì muốn xác nhận chúng có thật là tán tu không bối cảnh không, tránh diễn ra cảnh nhỏ đi già tới.
Đương nhiên, xác nhận xong thì chuyện còn lại giao cho hệ thống, chỉ cần hệ thống không phát động liền chứng minh hắn đoàn diệt đám người này ở đây cũng không có vấn đề gì.
"Hôi Vũ!"
Cảm nhận được khí tức Hôi Vũ hoàn toàn biến mất, đám tán tu Thiên Mã điên cuồng quát ầm lên.
"Đừng hô, sắp tiễn các ngươi đi cùng hắn rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thân hình khẽ động, đi tới trước mặt Bàn Thạch, đấm ra một quyền, đầu Bàn Thạch bay lên giữa không trung.
Thấy lại một đồng bạn nữa chết đi, Thanh Phong đỏ mắt hô:
"Cùng tiến lên! Liều mạng với hắn!"
Trước thực lực tuyệt đối, liên thủ cũng được, hợp kích cũng được, miễn thắng là được.
Bất luận là dạng công kích gì, Giang Bắc Nhiên đều chỉ dùng ‘một chiêu’ đánh phá, đó là..... Lấy lực phá chiêu!
Nhìn đồng bạn của mình chết như rạ, Thanh Phong gầm thét phóng về phía Giang Bắc Nhiên, không ngừng hô hào:
"Ta giết ngươi!"
Nhưng vô dụng, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên đã nắm lấy cổ hắn.
Nhìn dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của Thanh Phong, Giang Bắc Nhiên nói thầm bên tai hắn:
"Nhớ tới những người chết oan vì các ngươi xem họ từng oán hận các ngươi thế nào? Đừng làm như ngươi thiệt thòi lắm, đã một đống tuổi rồi, lăn lộn cũng nhiều, chút đạo lý này chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
Không đợi Thanh Phong đáp lại, tay phải Giang Bắc Nhiên phát lực, chặt đứt cổ của hắn.
Giang Bắc Nhiên ném thi thể qua một bên, phủi phủi tay.
Phía sau lưng, Lâm Thi Uẩn sớm đã trợn mắt hốc mồm. Cho đến bây giờ, nàng chỉ biết người trẻ tuổi này là sư huynh của Lâm Du Nhạn, đệ tử Quy Tâm tông ở Thịnh quốc mà thôi.
Nhưng dạng thực lực này sao có thể chỉ vẻn vẹn là một sư huynh được! ?
Chẳng lẽ hiện tại nữ hài tử đều thích gọi tình lang của mình là sư huynh?
Thấy Giang Bắc Nhiên quay người đi tới, Lâm Thi Uẩn lui về bên cạnh Lâm Du Nhạn, nhỏ giọng hỏi.
"Chất nữ, đến cùng tình lang này của ngươi là cục cưng quý giá của tông môn nào? Đây cũng quá lợi hại rồi."
Nghe cô cô gọi sư huynh là tình lang của mình, khuôn mặt nhỏ của Lâm Du Nhạn nháy mắt đỏ lên, hai tay ôm mặt đáp.
"Chính là Quy Tâm tông cha đưa ta tới đó."
Tán tu đều giàu như vậy à...
Giang Bắc Nhiên gỡ Càn Khôn giới của Thanh Phong ra thì phát hiện bên trong có không ít trân quý thiên tài địa bảo. Thậm chí có chút bảo vật là thiên kim khó cầu có tiền mà không mua được ở Thịnh quốc.
Thật không hổ là đại quốc...
Đối với Giang Bắc Nhiên mà nói, cơ hội kiếm bộn như vậy cũng không nhiều, cũng rất ít lần hắn có thể trực tiếp xuất thủ. Thứ hai, có đôi khi hắn phải giữ hình tượng cao nhân, không thể làm mấy loại truyện kiếm lời này được.
Cho nên khoản này tiền của phi nghĩa này kiếm được thật không dễ.
Bày xong tang hồn trận, nhóm lên Phong Lôi Hỏa, thiêu sạch 14 Huyền Vương xong, Giang Bắc Nhiên đã hoàn thành giai đoạn thần hình câu diệt, trực tiếp tiễn đám tán tu này lên đường.
Nhìn tư thế Giang Bắc Nhiên thuần thục, Lâm Thi Uẩn ở phía sau quan sát toàn bộ hành trình có chút sửng sốt, nàng nhịn không được vừa nhìn về phía Lâm Du Nhạn hỏi.
"Nha đầu, tình lang này của ngươi... thường làm mấy loại hành động này lắm hả?”
Ngồi trên cây Đôn Tử, Lâm Du Nhạn nghe xong thì bưng mặt đáp:
"Cô cô, ngươi không cảm thấy sư huynh đốt thi thể trông đặc biệt đẹp trai à?"
"Được rồi, không cứu nổi."
Kết luận xong, Lâm Thi Uẩn lắc đầu, ngồi cạnh nàng:
"Tình lang này của ngươi tên gì vậy, chờ lúc nữa ta đi tạ ơn cũng không thể chỉ xưng ngươi ngươi ta ta được."
Lâm Du Nhạn nghe xong bỗng chấn động, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, hai mắt có chút trống rỗng ánh mắt nhìn cô cô:
"Cô cô, ta thay ngài cảm tạ là được. Chuyện liên quan tới sư huynh ngài đừng nên biết quá nhiều thì tốt hơn."
"Ừng ực..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận