Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 411: Cam Bái Hạ Phong

Ở cái thời mà hệ thống tiền tệ chưa hoàn thiện, tệ nạn tràn lan trong Thịnh quốc, bổng lộc nhiều khi còn phải dùng lương thực bổ khuyết. Dù sao trên đại lục to lớn này, lương thực mới là đồng tiền mạnh nhất, có lương thực thì muốn gì cũng được.
Trong triều đình, quan viên có bổng lộc cao nhất cũng là 2000 thạch, là một cái dân chúng không dám tưởng tượng số lượng.
Đổi thành hiện đại đơn vị, một thạch là 120 cân, 2000 thạch là 24 vạn cân, mà khoai tây sản lượng có thể đạt tới kinh khủng 2000 đến 4000 cân, cũng chính là không đến trăm mẫu đất, liền có thể sản xuất một cái đỉnh cấp quan viên bổng lộc, cái này có thể nói là phá vỡ bách tính tư duy.
Phải biết hiện tại sản lượng lúa nước chỉ có hai thạch, khoai tây gấp một trăm lần, thật sự rất không hợp lẽ thường a.
"Bệ hạ... Đây... Đây là ngài tìm được sao?"
Đặng Tương Hàm run rẩy hỏi.
Trước đó nàng từng theo Giang Bắc Nhiên xâm nhập vào từng thôn trang, thấy được rất nhiều bách tính chết đói. Số bách tính này có đất trồng của riêng mình nhưng cả đám đều gầy trơ xương, khiến người ta cảm thấy chỉ cần một trận gió thổi tới, bọn hắn đều ngã.
Những hình ảnh này khiến Đặng Tương Hàm từ nhỏ sống trong cảnh cẩm y ngọc thực cực kỳ bị chấn động, cũng muốn nghĩ cách khiến có càng nhiều bách tính ăn no hơn.
Bây giờ, thấy thần vật hoàng thượng lấy ra, trong lúc nhất thời hắn vô cùng kích động.
"Cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, không lâu sau, Thịnh quốc sẽ trồng nó, ngươi biết điều này nghĩa là gì không?” "Thứ cho nô tỳ tri thức nông cạn, không đoán được.” Đặng Tương Hàm lắc đầu nói.
"Sức sản xuất đem đề cao thật lớn, rất nhiều trước kia hữu tâm vô lực biến đổi, hiện tại cũng có thể thử."
Mộc Dao nghe xong thì nhịn không được hỏi:
"Hoàng thượng, ngài có cách thay đổi hiện trạng của Thịnh quốc?” Giang Bắc Nhiên tắt lửa, cất nồi rồi nói:
"Đương nhiên, đây chỉ là bắt đầu thôi.” Giang Bắc Nhiên tới trước long án, trải bản kế hoạch lên bàn để hai nàng xem.
Giang Bắc Nhiên cho hai nàng xem, tất có tính toán của riêng mình.
Mộc Dao thì muốn mượn miệng nàng nói lại cho Ân Giang Hồng, kế hoạch này của hắn không thể thiếu việc được vị Huyền Tông này chống lưng.
Còn Đặng Tương Hàm, trong khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, Giang Bắc Nhiên phát hiện Đặng Tương Hàm cũng không tệ, dù trong lòng nữ hài có tính toán sâu xa nhưng cách đối nhân xử thế lại rất hợp với tâm ý Giang Bắc Nhiên.
Cộng với việc nữ nhân này một đêm phát động hai nhiệm vụ đặc biệt, Giang Bắc Nhiên cảm nhận được tiềm lực to lớn trên người nàng, vì thế dưới tình huống có thể hợp tác, Giang Bắc Nhiên tất nhiên sẽ hợp tác.
Hắn muốn hợp tác với Đặng Tương Hàm vì muốn tìm hiểu thêm về chuyện của Lương quốc, cũng để moi tin từ nàng.
Dù sao để hợp tác thì tin tưởng là một trong những điều kiện cơ bản nhất. Bây giờ Giang Bắc Nhiên nói chuyện có mật cho nàng biết, đợi có cơ hội sẽ có qua có lại, mọi chuyện Lương quốc từ chỗ của nàng.
Nhưng nếu như vậy nàng cũng không chịu nói... Giang Bắc Nhiên chỉ trách mình nhìn nhầm, sẽ áp dụng chút thủ đoạn hắn vốn chẳng muốn dùng tới.
Sau khi khiếp sợ qua đi, hai nàng nằm nhoài lên bàn nhìn bản kế hoạch của Giang Bắc Nhiên. Chỉ chốc lát sau, phần chấn kinh khi thấy khoai tây đã dần hết, thay bằng việc hai mắt càng trừng lớn hơn.
Những gì được viết trong đây thật sự vượt quá tầm hiểu biết của các nàng, cũng thay đổi thế giới quan của cả hai.
Đương nhiên, thế giới quan ban đùa của hai người này cũng không đặc sắc gì lắm cho cam.
Trong lúc hai người đang xem, tiếng đập cửa vang lên, Giang Bắc Nhiên lên tiếng:
“Vào đi.” Khổng Thiên Thiên xoa mông, đẩy cửa vào, hành lễ:
"Bệ hạ, nô tỳ đã lĩnh xong năm mươi gậy."
Giang Bắc Nhiên nhìn nàng một cái rồi hỏi:
"Ngửi được mùi thơm nên tới?"
"A...".
Bị vạch trần, tay chân Khổng Thiên Thiên có chút luống cuống, cuối cùng chỉ đàng cười ngu ngơ:
"Hoàng thượng anh minh."
Nói xong lại nhìn đống củi lửa vừa tắt, nước bọt không ngừng chảy ra.
So với đồ ăn ngự trù làm, Khổng Thiên Thiên cảm thấy đồ ăn hoàng thượng làm tốt hơn nghìn lần vạn lần. Khi tuần tra thôn xóm, điều khiến Khổng Thiên Thiên hào hứng nhất là được ăn đồ Giang Bắc Nhiên làm.
Hương vị kia... khiến Khổng Thiên Thiên nghĩ tới đã chảy nước miếng.
Vừa rồi, Khổng Thiên Thiên trở về liền ngửi được mùi đồ ăn, cũng biết hoàng thượng thiên vị.
Vì thế nàng bấp chất nguy cơ bị đánh tiếp mà gõ cửa phòng.
Dù sao so với đồ ăn hoàng thượng làm, mấy chục gậy kia có làm gì?
"Đóng cửa lại đi."
Nghe hoàng thượng nói thế, Khổng Thiên Thiên vạn phần mừng rỡ, vội xoay người đóng cửa lại.
"Tới đây."
Giang Bắc Nhiên vẫy tay với Khổng Thiên Thiên.
Khổng Thiên Thiên vui vẻ chạy tới.
Vào lúc Khổng Thiên Thiên hỏi sẽ được ăn gì, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
"Dọn dẹp sạch sẽ đống củi lửa này đi.” Trong nháy mắt, dáng tươi cười ngưng kết lại trên khuôn mặt dày thịt của Khổng Thiên Thiên.
Nàng cố nén không khóc thành tiếng bắt đầu dọn dẹp.
Đặng Tương Hàm xem xong bản kế hoạch, chậm rãi bái Giang Bắc Nhiên thật sâu:
"Hoàng thượng vì bách tính cực khổ, nô tỳ hổ thẹn không bằng.” "Ngươi xem hiểu?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Chỉ hiểu chút da lông thối, nhưng cũng đủ để nô tỳ lòng say hồn mê."
"Vậy ngươi có muốn nhìn thấy những thứ này thành hiện thực không."
"Nô tỳ nguyện dốc hết toàn lực phụ tá bệ hạ khai sáng thịnh thế."
"Ồ? Vậy ngươi có biết, hiện tại trẫm muốn gì nhất không?” "Nô tỳ hiểu rõ, là chuyện Lương quốc, nô tỳ biết gì nói nấy."
"Được, trẫm rất vui."
Lúc này, Mộc Dao cũng ngẩng đầu:
"Hoàng thượng, ta có thể hỏi vấn đề không?"
"Nói."
"Đây đã là toàn bộ?” "Tất nhiên không phải."
"Hoàng thượng đúng là tiên nhân mà...” So với Đặng Tương Hàm, Mộc Dao từ nhỏ nhận hết khổ sở biết rõ bản kế hoạch này sẽ đem tới những thay đổi gì, có thể nói là long trời lở đất a.
Từ khi nàng gia nhập ma giáo, vẫn luôn tâm niệm làm sao để thay đổi hiện trạng Thịnh quốc, để bách tính có cuộc sống tốt hơn.
Nàng từng xem việc tiêu diệt đám chính phái dối trá là mục đích lớn nhưng, không ngờ thì ra không phải...
Đồng thời, Mộc Dao cũng càng thêm kính nể Giang Bắc Nhiên. Nàng và hắn cùng đọc sách trong một thư phòng, nhưng nàng chỉ biết cảm khái rồi phê bình, còn hắn thì dựa vào số sách đó mà nghĩ cách thay đổi.
Hoàng thượng có thể lưu loát viết ra nhiều chính lệnh như thế, thật khiến người ta sinh lòng kính ngưỡng.
Mà lúc này, Khổng Thiên Thiên càng thêm ủy khuất, không khỏi thầm nghĩ.
"Chắc là sư tỷ ăn được gì ngon lắm mới ca ngợi hoàng thượng như thế... Ô ô ô, ta cũng muốn ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận