Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 398: Quan Huyện

"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn phát ra, ruộng Cự Thục nháy mắt đỏ rực một mảng.
Bên cạnh ruộng là một nam tử đầu trọc vừa nghe khúc vừa uống trà.
Tiếng nổ mạnh khiến hắn bị hù cho ngã ngửa khỏi ghế.
Đầu trọc quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng nổ mạnh, trong lòng co rút. Nếu để lão đại biết ruộng bị đốt, chỉ sợ hắn cũng bị đốt cùng với số Cự Thục đó luôn.
"Cứu hỏa! Mau gọi người tới cứu hỏa!"
Phân phó mấy tiểu đệ xong, đầu trọc lập tức chạy về phía ruộng để xem rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.
"Oanh!"
"Oanh!"
"Oanh!"
Dưới tiếng nổ rền vang và ánh lửa ngập trời, đáy lòng đầu trọc như đang rỉ máu, cũng liều mạng tăng nhanh bước chân.
Rốt cục hắn cũng đi thửa ruộng đầu tiên bị cháy. Đầu trọc cố ép mình mở mắt ra dưới sức ép của sóng nhiệt.
"Lửa là ta đốt, kêu chủ tử của các ngươi tới đây."
Nghe được thanh âm này, đầu trọc đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo choàng màu đen, đầu đội mũ rộng vành đang nhìn mình.
"Con mẹ nó, ngươi là ai a! Có biết đây là ruộng của ai không mà dám đến vương oai diễu võ!” Quả nhiên đám du côn này không có uy hiếp gì với mình.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn vừa chuẩn bị đốt ruộng, đoán chừng nhiệm vụ dã nhảy ra.
Nhưng bây giờ hai cỗ thế lực lớn nhất Phong Châu nay đã là chỗ dựa của hắn. Trong cảnh nội Phong Châu, khó có thứ gì uy hiếp được tính mạng của hắn.
Thật thoải mái!
Điều này Giang Bắc Nhiên như thấy được hình thức vô địch thiên hạ như ở trước mắt, đến lúc đó muốn giết ai thì con mẹ nó giết người đó!
"Thiên Thiên, cho hắn chút giáo huấn đi."
Nói thế nào đi nữa thì Khổng Thiên Thiên cũng là Huyền Giả, đối phó với người bình thường dễ như trở bàn tay.
"Vâng!"
Đáp lời, Khổng Thiên Thiên trực tiếp xông lên tán tên đầu trọc một cái.
Tiếng Đùng giòn vang, tên đầu trọc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, răng như đậu rang rớt lộp độp xuống đất.
"Ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai! ?"
Rất rõ, một tát này đã khiến tên trọc đầu thất kinh, hắn không dám nói bạo nói tục nữa.
"Ta đã nói rồi, kêu chủ tử của ngươi tới đây."
"Được! Ngươi gan lắm, ta sẽ cho ngươi biết, ngươi sẽ trả giá thế nào vì chuyện này!” Đầu trọc để lại một câu ngoan độc rồi co giò lên chạy.
Bấy giờ, một đám người mặc quần áo tả tơi cầm thùng nước chạy tới, Giang Bắc Nhiên nhìn một chút, không không ngăn cản. Dù sao chỉ bằng chút nước ấy cũng không dập được lửa của phù triện.
Sau thời gian một chén trà, lỗ tai Giang Bắc Nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy có một chiếc xe ngựa đang chạy tới.
Xe ngựa?
Giang Bắc Nhiên không khỏi nhíu mày.
"Đại nhân! Ở kia! Chính là người kia!"
Trên xe ngựa, đầu trọc hô lớn.
"Xuy ! ".
Xa phu kéo cương, xe ngựa đứng lại trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Một nam nhân trung niên mặc quan phục vén rèm xe nhảy xuống.
Đối phương nhìn ruộng bị chạy, trên mặt hiện lên một tia đau lòng, nhưng vẫn cung kính chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Không biết đại hiệp là cao nhân tông nào, vì sao muốn phóng hỏa đốt ruộng đồng Phong Phong huyện của ta."
Nhìn quan viên lễ phép như thế, Giang Bắc Nhiên có chút ngơ ngác.
Đầu trọc ngang tàng như thế, hắn còn tưởng nơi này thuộc về tông môn nào đó. Kết quả chủ nhân lại là quan phụ mẫu...
Hắn nhận ra chúng ta là người tu hành? Cũng không quá ngu.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái rồi nhìn quan viên trước mắt:
"Ngươi cũng biết đây là ruộng đồng? Ruộng đồng là dùng đến để cho ngươi trồng cái này sao!"
"Xin ngài bớt giận, trong đây nhất định có hiểu lầm, không bằng ngài trước theo ta hồi phủ, ta sẽ từ từ giải thích cho ngài."
"Không cần giải thích."
Giang Bắc Nhiên nói xong trực tiếp vươn tay lấy mũ ô sa trên đầu quan viên kia:
"Thiên Thiên, trói hắn lại."
Đối mặt với loại tình huống này, Giang Bắc Nhiên cũng lười che giấu, trực tiếp đẩy nhanh quá trình “ngươi có biết gia là ai không!”.
"Vâng!"
Khổng Thiên Thiên nói xong thì lấy một sợi dây thừng từ trong Càn Khôn giới ra.
"Chớ có làm ẩu! Bản huyện lệnh dù gì cũng là mệnh quan triều đình, bản quan hoàn toàn không mạo phạm mấy vị, cũng chưa từng kết thù với các ngươi bao giờ. Dù các ngươi là người tu luyện cũng không thể ngang ngược như vậy!"
Lúc này, Giang Bắc Nhiên ra hiệu cho Đặng Tương Hàm lấy ngọc tỷ ra:
"Đứng trước mắt ngươi chính là tân hoàng Thịnh quốc, còn không mau quỳ xuống!"
Huyện lệnh nhìn ngọc tỷ, lại nhìn Giang Bắc Nhiên, dù hắn chưa từng thấy hoàng thượng, cũng không biết vì sao hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Về phần ngọc tỷ... Hoàng thượng hắn còn chưa gặp qua chớ nói chi ngọc tỷ, dù lúc này là giả, hắn cũng khó mà phân rõ được a.
Nhưng hắn vẫn quỳ xuống, một là hắn không cảm thấy đối phương giả mạo. Hai, nếu đây là hoàng thượng, mạng hắn nằm trong tay đối phương a, người ta nói gì chính là cái đó.
"Tội thần Dư Thừa Vọng khấu kiến hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Cột lại."
Nghe được chỉ lệnh của Giang Bắc Nhiên, Khổng Thiên Thiên đã sớm đợi không kịp nay trói Dư Thừa Vọng thành cái bánh chưng.
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, hạ quan cũng chỉ là bất đắc dĩ a..."
"Có người bắt ngươi trồng những thứ này?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Bẩm bệ hạ, Phong Phong huyện ở chỗ xa xôi, lại không có nghề nào kiếm sống được. Hạ quan cũng chỉ là bất đắc dĩ, mới..."
"Im miệng!"
Giang Bắc Nhiên quát to một tiếng:
"Trẫm không muốn nghe những lời này, ngươi cứ ở đây nhìn số Cự Thục này bị thiêu sạch đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay đầu lại, hắn phát hiện bách tính tới cứu hỏa khi nãy đang dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn hắn.
"Ngài... Ngài là hoàng đế bệ hạ?"
Lúc này một thanh niên cả gan hỏi.
Đặng Tương Hàm nghe xong thì hợp thời mở miệng:
"Không sai, vị này chính là hoàng đế Thịnh quốc, nếu các ngươi có cái gì oan khuất, chi bằng nói với bệ hạ đi."
Dân chúng nghe xong thì nhao nhao quỳ xuống hành lễ.
"Hoàng thượng! Chúng ta thật khổ! Huyện lệnh dùng ruộng của chúng ta đi trồng Cự Thục, khiến người cả thôn không thể cày cấy. Ngài hãy làm chủ vì chúng ta a!” "Bệ hạ, con của ta từ khi hút thứ được chế ra từ Cự Thục, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, cầu ngài cứu hắn a."
"Sớm đã nghe nói tân hoàng thương dân, thì ra là thật! Hoàng thượng, xin ngài cứu chúng ta, cứu chúng ta a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận